TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29:

Trời bắt đầu đổ mưa to, cơn dông cứ thế làm ướt cả thành phố mộng mơ. Lạc Hạ trước giờ luôn nổi tiếng với những cảnh đẹp, trường học là là nơi toả ra hơi thở của thanh xuân vườn trường.

Đặc biệt là mùa đông.

Lạc Hạ là thành phố tuyết, mùa đông tuyết rơi rất nhiều và kéo dài rất lâu. Cảnh vật cũng vì thế chìm trong biển trắng tạo nên một sức hút mà khi ai đặt chân tới đây cũng phải trầm trồ khen ngợi không ngớt.

Kim Thành lại trái ngược, chưa từng có tuyết, đến mùa lạnh chỉ có cơn rét buốt từ gió mùa, không đáng kể so với cái lạnh thấu xương nhưng lại đẹp đẽ đến kì lạ của Lạc Hạ.

Quý Nhiên lần đầu được thấy tuyết liền cười không khép lại được. Như chú thỏ trắng chạy hứng từng bông tuyết đang rơi giữa bầu trời trắng xóa đang rơi lốm đốm phủ kín mặt đường. Tuyết tan ngay trong tay khiến cảm giác lạnh càng thêm rõ ràng hơn.

Giang Triết chỉ biết nhìn người vui chơi mà không lỡ ngăn cản. Hắn từng thấy rất nhiều cảnh đẹp, đi du lịch khắp nơi, tuyết cũng không phải là thứ xa lạ nhưng đây là câu chuyện của 6 năm trước. Gặp được Quý Nhiên đưa người về nhà, thời gian đều dành cho nhau ít khi đi đây đi đó ngắm phong cảnh ngoài trời.

Đặc biệt là Quý Nhiên, những điều này đối với cậu là lần đầu được trải nghiệm. Tuy cảm giác lạnh lẽo từ tuyết truyền tới tay là thế, cậu lại không cảm thấy lạnh cho lắm, chỉ là luôn thấy rất kỳ diệu.

Cậu chơi với tuyết rất lâu, còn làm một người tuyết nhỏ mà bản thân luôn khao khát. Đến khi đôi tay đỏ và buốt lên vì lạnh, chiếc má búng ra sữa vì tiết trời cũng đỏ ửng lên như một cục bông trắng nõn.

Quý Nhiên rất trắng, dù trước những bông tuyết trắng xóa kia cậu vẫn tỏa sáng lên một cách kì lạ không bị lấn át đi dù chỉ một chút. Như một hoàng tử của mùa đông, rực rỡ trong chính mùa của mình.

"Nhiên Nhiên rất thích tuyết."

"Hôm nay em ấy lần đầu thấy tuyết, rất vui, rất thích thú, như hoàng tử tuyết, rất đẹp."

Một trong những dòng nhật ký của Giang Triết cứ thế được ghi chép cẩn thận. Hắn không bao giờ viết nhật ký về bản thân, trong cuốn nhật ký kia của hắn là cuộc sống của Quý Nhiên hôm nay như thế nào. Cậu thích gì ghét gì, kỉ niệm của cả hai và cả những lời yêu thương không đáy từ Giang Triết.

"Lần đầu gặp em ấy, rất vui rất thích."

"Em ấy sợ rất nhiều thứ, bảo vệ."

(Ý nói sau khi tìm được Quý Nhiên đưa cậu đi khám, bác sĩ chuẩn đoán cậu có chứng bệnh tâm lý sợ hãi nhiều thứ và Giang Triết như một lời khẳng định mà ghi dòng chữ khắc sâu trong tim hắn rằng hắn phải bảo vệ bảo bối này đến suốt cuộc đời.)

"Mưa, Nhiên Nhiên sợ."

"Nhiên Nhiên nói, em ấy vui vẻ rồi."

(Ý nói Quý Nhiên trong khoảng thời gian bị tâm lý do cú sốc kia mà đã luôn im lặng, như cái xác không hồn. Nhưng bây giờ lại nói chuyện với Giang Triết, còn cười rất vui )

"Hình như mình yêu Nhiên Nhiên, rất khác."

(Ý nói yêu này khác với tình cảm anh em, người thân mà là dạng tình yêu giống như nam nữ.)

"Không thấy, đâu rồi, em ấy biến mất rồi."

"Nhớ em."

"Nhớ em."

"Bệnh, đang chữa, không sợ."

(Ý nói Giang Triết bị bệnh tâm lý như đã từng nói và đang cố điều trị, hắn chỉ mong bản thân chữa khỏi để không làm Quý Nhiên sợ mà bỏ hắn lần nữa.)

...

Tình yêu của Giang Triết tóm gọn trong những tờ giấy trắng, từng giây nhớ Quý Nhiên, từng khoảng khắc không có cậu đều trở nên trống rỗng. Hắn tồn tại là vì cậu và đời đời kiếp kiếp đều vì cậu.

Vậy nên Quý Nhiên à, anh thật sự rất nhớ em. Rất rất nhớ, nhớ đến mức mà bản thân anh nguyện chết để được gặp em. Anh yêu em.

.

.

.

Chuẩn bị gặp nhau rồi!!! Mừng cho 2 con quá♪⁠ヽ⁠(⁠・⁠ˇ⁠∀⁠ˇ⁠・⁠ゞ⁠)

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.