0 chữ
Chương 30
Chương 30:
Ngoài trời mưa rơi lã chã, Giang Triết về nhà với dòng cảm xúc giao động bất thường.
Hắn nhớ người hắn thương, nhớ kí ức cả hai bên nhau, những bức hình ấy chỉ là của cậu năm 16. Còn cậu năm 24 tuổi ra sao, hắn chưa từng thấy.
Có chút ghen tị với những người đã gặp được em ấy.
Cơn mưa này cứ thế kéo dài mãi đến ngày hôm sau. Bầu trời lại trong xanh, ánh nắng ấm áp cứ thế rọi vào căn phòng đang có bóng thiếu niên ngủ say giấc kia.
Thiếu niên màu tóc trắng làm nổi bật lên làn da trắng mịn hồng hào của mình, gò má còn ửng hồng, ánh mắt mơ màng tỉnh.
Căn phòng lại trái ngược hoàn toàn với thiếu niên tươi sáng kia, một căn phòng ảm đạm, tẻ nhạt, tối màu. Một sự đối lập không có chút tương thích nào lại trông rất phù hợp với khí chất của cậu trai kia.
Bao năm tranh chấp tài sản cuối cùng cũng nhận lại được quả ngọt, có thể nói là một người có mưu mô không tầm thường.
"Quý thiếu, lịch trình đã được sắp xếp ổn thỏa xong. Trong vòng một tháng ngài bắt buộc phải về tiếp quản."
"Lão già đó sao rồi? Sống tốt thế, lâu đi thật." Chàng thiếu niên cao lãnh giọng nhàn nhạt nói như thể là chuyện bình thường, không có gì phải bận tâm.
"Mong thiếu gia chú ý từ ngữ, lão gia vẫn ổn. Dù sao cả Quý gia đều là ngài nắm bắt, ông ấy không dám làm gì quá đáng." Người phụ nữ nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng lại rất thành thạo, là người có kinh nghiệm.
Quý Nhiên lúc này mới cụp mắt nhìn ra phía ngoài như thể bản thân đã nghe hiểu mà lười phản ứng. Bao năm này cậu rất mệt, nhưng chút hồi môn này cố gắng chút cũng không thiệt.
"Triết Triết hôm qua biết ta luôn theo dõi anh ấy rồi. Đồ ngốc, bây giờ mới phát hiện." Quý Nhiên nói với người kia giọng giận dỗi ra mặt.
"Ngài ấy thông minh nhưng thiếu gia còn thông minh hơn. Núi cao đấu với núi cao hơn, ai thắng ai thua rất rõ ràng cớ sao lại giận dỗi vô cớ."
Quý Nhiên không nể nang gì mà quay sang lườm Khắc Lam. Cô vốn theo cậu vào những ngày đầu rời khỏi Giang Triết, là người được trọng dụng và tin tưởng giao công việc quan trọng nhất.
Khắc Lam vốn là con riêng của lão gia nhà họ Quý, nhưng bản thân cô lại không được theo họ của ông. Quá đáng hơn còn sinh trước Quý Nhiên tận 5 tuổi trong khi mẹ cậu là đường đường chính chính được gả vào.
Chuyện cũ nhắc lại cho mới, cậu vốn cũng là thiếu gia của một gia tộc, thái tử gia người thừa kế của Quý gia. Quý gia vốn ở Gia An, là dòng dõi chính trị. Ông nội của Quý Nhiên là cựu chiến binh từng chỉ huy đất nước, có công lớn trong quân đội. Tổ tiên vẫn luôn gìn giữ, bảo vệ, có truyền thống vang danh yêu nước. Trong dòng tộc không ai là không làm việc cho đất nước, là gia tộc có đóng góp lớn trong việc phát triển quê hương.
Nhưng cha Quý Nhiên, Quý Vị Kiến, lại là một kẻ lăng nhăng làm xấu mặt gia tộc. Nhưng ông ta lại là con một, về tình về lý ông ta sẽ là người kế thừa.
Năm đó mẹ Quý Nhiên có hôn ước với Quý Vị Kiến, nhưng bọn họ là đôi đũa lệch. Mẹ cậu tuy xinh đẹp là thế nhưng bà lại rất mềm yếu, Quý Vị Kiến cũng vì thế sinh ra hứng thú nên cũng từng rất yêu thương bà mà đẻ ra Quý Nhiên.
Nhưng thói lăng nhăng nɠɵạı ŧìиɧ thì nào có bỏ. Năm Quý Nhiên 3 tuổi ông nội mất, mẹ vốn vì để cậu mà thân thể yếu ớt cũng mất năm cậu gần 5 tuổi. Mất đi chỗ dựa, cha thì cặp kè với người khác nhanh chóng lấy thêm vợ, cậu về ở với bà ngoại.
Hắn nhớ người hắn thương, nhớ kí ức cả hai bên nhau, những bức hình ấy chỉ là của cậu năm 16. Còn cậu năm 24 tuổi ra sao, hắn chưa từng thấy.
Có chút ghen tị với những người đã gặp được em ấy.
Cơn mưa này cứ thế kéo dài mãi đến ngày hôm sau. Bầu trời lại trong xanh, ánh nắng ấm áp cứ thế rọi vào căn phòng đang có bóng thiếu niên ngủ say giấc kia.
Thiếu niên màu tóc trắng làm nổi bật lên làn da trắng mịn hồng hào của mình, gò má còn ửng hồng, ánh mắt mơ màng tỉnh.
Căn phòng lại trái ngược hoàn toàn với thiếu niên tươi sáng kia, một căn phòng ảm đạm, tẻ nhạt, tối màu. Một sự đối lập không có chút tương thích nào lại trông rất phù hợp với khí chất của cậu trai kia.
Bao năm tranh chấp tài sản cuối cùng cũng nhận lại được quả ngọt, có thể nói là một người có mưu mô không tầm thường.
"Lão già đó sao rồi? Sống tốt thế, lâu đi thật." Chàng thiếu niên cao lãnh giọng nhàn nhạt nói như thể là chuyện bình thường, không có gì phải bận tâm.
"Mong thiếu gia chú ý từ ngữ, lão gia vẫn ổn. Dù sao cả Quý gia đều là ngài nắm bắt, ông ấy không dám làm gì quá đáng." Người phụ nữ nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng lại rất thành thạo, là người có kinh nghiệm.
Quý Nhiên lúc này mới cụp mắt nhìn ra phía ngoài như thể bản thân đã nghe hiểu mà lười phản ứng. Bao năm này cậu rất mệt, nhưng chút hồi môn này cố gắng chút cũng không thiệt.
"Triết Triết hôm qua biết ta luôn theo dõi anh ấy rồi. Đồ ngốc, bây giờ mới phát hiện." Quý Nhiên nói với người kia giọng giận dỗi ra mặt.
Quý Nhiên không nể nang gì mà quay sang lườm Khắc Lam. Cô vốn theo cậu vào những ngày đầu rời khỏi Giang Triết, là người được trọng dụng và tin tưởng giao công việc quan trọng nhất.
Khắc Lam vốn là con riêng của lão gia nhà họ Quý, nhưng bản thân cô lại không được theo họ của ông. Quá đáng hơn còn sinh trước Quý Nhiên tận 5 tuổi trong khi mẹ cậu là đường đường chính chính được gả vào.
Chuyện cũ nhắc lại cho mới, cậu vốn cũng là thiếu gia của một gia tộc, thái tử gia người thừa kế của Quý gia. Quý gia vốn ở Gia An, là dòng dõi chính trị. Ông nội của Quý Nhiên là cựu chiến binh từng chỉ huy đất nước, có công lớn trong quân đội. Tổ tiên vẫn luôn gìn giữ, bảo vệ, có truyền thống vang danh yêu nước. Trong dòng tộc không ai là không làm việc cho đất nước, là gia tộc có đóng góp lớn trong việc phát triển quê hương.
Năm đó mẹ Quý Nhiên có hôn ước với Quý Vị Kiến, nhưng bọn họ là đôi đũa lệch. Mẹ cậu tuy xinh đẹp là thế nhưng bà lại rất mềm yếu, Quý Vị Kiến cũng vì thế sinh ra hứng thú nên cũng từng rất yêu thương bà mà đẻ ra Quý Nhiên.
Nhưng thói lăng nhăng nɠɵạı ŧìиɧ thì nào có bỏ. Năm Quý Nhiên 3 tuổi ông nội mất, mẹ vốn vì để cậu mà thân thể yếu ớt cũng mất năm cậu gần 5 tuổi. Mất đi chỗ dựa, cha thì cặp kè với người khác nhanh chóng lấy thêm vợ, cậu về ở với bà ngoại.
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
