TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28:

Chẳng để bản thân suy nghĩ lâu hắn liền đứng dậy, nhưng chân lại không có lực nâng.

"Trật khớp rồi, chết tiệt."

Đoạn đường còn khá dài người nằm dưới đất kia lại chẳng có cách đứng dậy đằng hoàng. Giang Triết chỉ có cách lết một chân mà đi, cơn đau từ chân truyền lên não khiến nó nhận thức được sự đau đớn này.

Đi mãi mới đến nhà, không chần chờ gì liền mở cửa đi tìm Quý Nhiên. Giọng nói thều thào khàn khàn của hắn đang đi tìm bóng người đang sợ hãi chốn ở đâu đó.

"Quý Nhiên, Nhiên Nhiên, em đâu rồi? Anh về rồi, Triết Triết của em về rồi. Không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em mà, ra đây nào." Âm thanh run run kèm theo bước chân nặng nề chỉ đi được từng bước một rà soát căn nhà.

Quý Nhiên sợ lắm, tiếng sấm chớp như át tiếng nói nhỏ kia đi. Cậu chỉ biết chùm chăn lại bịp âm thanh đùng đùng kia đi, hôm nay vốn là ngày vui nhưng sao mà ám ảnh thế.

Có tiếng đứa trẻ run rẩy khóc ở một góc nọ, không dám phát ra tiếng động.

Có tiếng bà kêu gào cầu xin.

Có tiếng mắng chửi của một kẻ nào đó.

Và có âm thanh của tiếng mưa, vụt sáng của chớp, ầm ầm của sấm.

"Tìm thấy em rồi."

Người kia vội ôm lấy Quý Nhiên đôi tay ươn ướt kia che đi đôi tai, ngăn cách mọi thứ âm thanh xung quanh cho cậu.

Cuối cùng Quý Nhiên cũng bớt sợ, ánh mắt cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn người kia.

"Triết Triết, anh về rồi." Chỉ là... sao lại thành ra thế này.

Quý Nhiên hoảng loạn vội ôm lấy mặt của Giang Triết.

"Sao...sao lại thành ra thế này, mặt anh bị thương rồi. Còn có sao cả người ướt thế này, để em xem xem nào." Quý Nhiên xuống giường xem Giang Triết có bị thương thêm chỗ nào không. Cậu nhìn qua cũng có thể đoán, Giang Triết là dầm mưa về, trên đường đi còn bị ngã.

Giang Triết mỉm cười, giọng nói có chút mệt mỏi xen lẫn cơn đau.

"Anh không sao chỉ là..." Chưa nói xong liền ngã vào lòng Quý Nhiên, ánh sáng do chớp dọi vào có thể thấy mặt hắn đang đỏ, cơ thể cũng nóng bừng lên. Có lẽ do dính phải nước mưa lâu còn thêm vết thương ở chân khiến cơ thể càng bệnh nhanh hơn.

"Triết Triết." Quý Nhiên bị người ngã vào cũng có thể cảm nhận được thân nhiệt của hắn đang rất nóng. Trong màn tối khiến suy nghĩ cậu trì trệ không thể phản ứng ngay với tình hình trước mắt.

Nhưng theo bản năng cậu vẫn đỡ Giang Triết lên giường, cởi đồ bị ướt của hắn ra thay vào một bộ đồ mới. Rất nhanh hắn đã được chìm vào cảm giác ấm áp của chăn đệm ấm.

Quý Nhiên thì tất bận lo lắng, đi kiếm thuốc cùng với nhiệt kế, một chậu nước ấm lau người cho Giang Triết. Chăm chú chăm sóc hắn, chẳng còn quan tâm đến bóng tối, mưa rơi sấm chớp ngoài kia.

Đây là lần đầu cậu không sợ những thứ này nữa, bỏ nó ra sau chỉ có ánh nhìn duy nhất hướng về Giang Triết, lo lắng từng tí một.

Sáng hôm sau, trời cuối cùng cũng tạnh, ánh nắng từ mặt trời chiếu rọi vào căn phòng có hai thiếu niên một lớn một nhỏ ôm lấy nhau.

Giang Triết cuối cùng cũng hết bệnh, nhìn người đang ngủ trong lòng mình hắn có chút hạnh phúc, mỉm cười nhìn Quý Nhiên. Cơn đau ở chân cũng không còn chắc cậu đã thoa thuốc băng bó rồi.

Hắn ôm lấy Quý Nhiên chặt hơn ánh mắt nhìn ra bên cửa sổ, yên bình như thế này thật hiếm hoi nhưng cũng thật hạnh phúc.

Ước gì thời gian ấy ngừng trôi, để anh được ở bên cạnh em lâu hơn nữa.

Nhớ lại kí ức này khiến Giang Triết có chút bi thương.

Quý Nhiên không có hắn bên cạnh vẫn sống tốt, vậy là không cần hắn nữa ư? Cảm giác tủi thân như cún con này là gì?

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.