0 chữ
Chương 58
Chương 58
Nguyên nhân gì cô không nghĩ ra được, trước tiên cứ lấy hộp thuốc ra, cho Giang Dĩ Thu uống thuốc đã.
"Tự dưng đang yên đang lành sao lại đau đầu thế? Tớ chưa thấy ai sốt lại kèm theo đau đầu dữ dội như vậy cả." Chử Vi Nguyệt lo lắng nói.
"Trước đây em cũng từng bị thế này rồi." Giang Dĩ Thu ngược lại an ủi cô, giọng không được vững, mặt ửng hồng, khóe mắt cũng đỏ lên vì sốt: “Chắc là do công việc bận rộn quá, thức khuya nhiều rồi."
Uống mấy viên thuốc vào, thuốc từ từ phát huy tác dụng, sắc mặt Giang Dĩ Thu dần dịu đi.
Thấy cô ấy dễ chịu hơn một chút, Chử Vi Nguyệt hơi yên tâm, đỡ cô ấy nằm xuống, đắp kỹ chăn, chờ đến khi người nằm trên giường hô hấp đều đặn, ngủ thϊếp đi, cô mới nhẹ nhàng đứng dậy.
Cô tắt đèn lớn trong phòng, nhưng để lại chiếc đèn ngủ nhỏ cạnh giường mình, lo bệnh nhân lại có triệu chứng khác, tiện trông nom.
Chử Vi Nguyệt nhẹ nhàng vuốt phẳng hàng lông mày đang cau lại của cô ấy, có chút xót xa, ở bên ngoài chẳng có ai chăm sóc cô ấy tử tế.
Cô phải chăm sóc người này thật tốt.
Giang Dĩ Thu sức khỏe kém như vậy, cô không dám để cô ấy ở nhà một mình.
Ngày mai cô chỉ có một tiết học, cô gọi điện xin nghỉ phép, lại nói với giáo viên chủ nhiệm một tiếng để đổi giờ dạy, trước mắt cứ ở lại chăm sóc bệnh nhân đã.
Xin nghỉ cho mình xong, cô cũng không quên chuyện của Giang Dĩ Thu: "Tớ dùng điện thoại của cậu một chút, xin nghỉ cho cậu nhé."
Giang Dĩ Thu sốt đến mơ màng, mãi một lúc sau mới khẽ "Ừm" một tiếng, cũng không biết có nghe thấy không.
"Công ty cậu xin nghỉ phép thì tìm ai?"
Cô khẽ hỏi đi hỏi lại mấy lần, Giang Dĩ Thu mới phản ứng lại: "Cậu nói với Tiểu Trần một tiếng là được." Tiểu Trần chính là trợ lý.
Thấy hình nền điện thoại, Chử Vi Nguyệt ngẩn ra một lát, sau đó bật cười.
Hình nền cô dùng cho Giang Dĩ Thu là chiếc váy trắng, còn Giang Dĩ Thu dùng hình nền của cô thì là bộ vest đen.
Chử Vi Nguyệt có đường nét khuôn mặt tinh tế, mũi cao mắt sâu, khi không nói không cười có một vẻ đẹp lạnh lùng quyến rũ.
Vốn dĩ đã cao ráo chân dài, khi mặc lên bộ vest ôm sát này, càng tôn lên đôi chân dài miên man không thấy điểm dừng.
Đây là ảnh chụp cô và Giang Dĩ Thu hồi đại học, bộ đồ này vẫn là Giang Dĩ Thu đặc biệt chọn cho cô, nói cô mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp, Chử Vi Nguyệt liền thuận theo ý cô ấy.
Chụp thì cũng chụp rồi, Chử Vi Nguyệt bản thân không thấy có cảm giác gì đặc biệt.
Còn về phần Giang Dĩ Thu, không biết đối phương cảm thấy thế nào, dù sao thì mấy lần cô cũng bắt gặp cô ấy lấy bộ ảnh đó ra xem.
Nhất là tấm ảnh khóa màn hình này.
Sau này bạn cùng phòng không biết xem ảnh từ đâu ra, vây cô lại ở góc phòng, khoác vai cô tặc lưỡi cảm thán: "Không nhìn ra nha, không ngờ cậu lại có tiềm năng như vậy đấy."
Chử Vi Nguyệt thấy khó hiểu không tả được, tiềm năng gì cơ?
Còn về việc cô hỏi bạn cùng phòng xem tấm ảnh này từ đâu ra, cô bạn vô cùng kinh ngạc: "Cậu không thấy à?
Trên diễn đàn trường lan truyền điên đảo luôn rồi!
Cậu đúng là bình thường không sao, một khi đã ra tay thì kinh người."
Một người khác trêu chọc: "Tớ nói rồi mà, Tiểu Chử chỉ cần không mở miệng, thì đúng là đại mỹ nhân “chuẩn A”."
Bây giờ nhớ lại vẫn thấy khó hiểu không tả được, toàn cái gì lung tung không à.
"Tự dưng đang yên đang lành sao lại đau đầu thế? Tớ chưa thấy ai sốt lại kèm theo đau đầu dữ dội như vậy cả." Chử Vi Nguyệt lo lắng nói.
"Trước đây em cũng từng bị thế này rồi." Giang Dĩ Thu ngược lại an ủi cô, giọng không được vững, mặt ửng hồng, khóe mắt cũng đỏ lên vì sốt: “Chắc là do công việc bận rộn quá, thức khuya nhiều rồi."
Uống mấy viên thuốc vào, thuốc từ từ phát huy tác dụng, sắc mặt Giang Dĩ Thu dần dịu đi.
Thấy cô ấy dễ chịu hơn một chút, Chử Vi Nguyệt hơi yên tâm, đỡ cô ấy nằm xuống, đắp kỹ chăn, chờ đến khi người nằm trên giường hô hấp đều đặn, ngủ thϊếp đi, cô mới nhẹ nhàng đứng dậy.
Cô tắt đèn lớn trong phòng, nhưng để lại chiếc đèn ngủ nhỏ cạnh giường mình, lo bệnh nhân lại có triệu chứng khác, tiện trông nom.
Cô phải chăm sóc người này thật tốt.
Giang Dĩ Thu sức khỏe kém như vậy, cô không dám để cô ấy ở nhà một mình.
Ngày mai cô chỉ có một tiết học, cô gọi điện xin nghỉ phép, lại nói với giáo viên chủ nhiệm một tiếng để đổi giờ dạy, trước mắt cứ ở lại chăm sóc bệnh nhân đã.
Xin nghỉ cho mình xong, cô cũng không quên chuyện của Giang Dĩ Thu: "Tớ dùng điện thoại của cậu một chút, xin nghỉ cho cậu nhé."
Giang Dĩ Thu sốt đến mơ màng, mãi một lúc sau mới khẽ "Ừm" một tiếng, cũng không biết có nghe thấy không.
"Công ty cậu xin nghỉ phép thì tìm ai?"
Cô khẽ hỏi đi hỏi lại mấy lần, Giang Dĩ Thu mới phản ứng lại: "Cậu nói với Tiểu Trần một tiếng là được." Tiểu Trần chính là trợ lý.
Hình nền cô dùng cho Giang Dĩ Thu là chiếc váy trắng, còn Giang Dĩ Thu dùng hình nền của cô thì là bộ vest đen.
Chử Vi Nguyệt có đường nét khuôn mặt tinh tế, mũi cao mắt sâu, khi không nói không cười có một vẻ đẹp lạnh lùng quyến rũ.
Vốn dĩ đã cao ráo chân dài, khi mặc lên bộ vest ôm sát này, càng tôn lên đôi chân dài miên man không thấy điểm dừng.
Đây là ảnh chụp cô và Giang Dĩ Thu hồi đại học, bộ đồ này vẫn là Giang Dĩ Thu đặc biệt chọn cho cô, nói cô mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp, Chử Vi Nguyệt liền thuận theo ý cô ấy.
Chụp thì cũng chụp rồi, Chử Vi Nguyệt bản thân không thấy có cảm giác gì đặc biệt.
Còn về phần Giang Dĩ Thu, không biết đối phương cảm thấy thế nào, dù sao thì mấy lần cô cũng bắt gặp cô ấy lấy bộ ảnh đó ra xem.
Sau này bạn cùng phòng không biết xem ảnh từ đâu ra, vây cô lại ở góc phòng, khoác vai cô tặc lưỡi cảm thán: "Không nhìn ra nha, không ngờ cậu lại có tiềm năng như vậy đấy."
Chử Vi Nguyệt thấy khó hiểu không tả được, tiềm năng gì cơ?
Còn về việc cô hỏi bạn cùng phòng xem tấm ảnh này từ đâu ra, cô bạn vô cùng kinh ngạc: "Cậu không thấy à?
Trên diễn đàn trường lan truyền điên đảo luôn rồi!
Cậu đúng là bình thường không sao, một khi đã ra tay thì kinh người."
Một người khác trêu chọc: "Tớ nói rồi mà, Tiểu Chử chỉ cần không mở miệng, thì đúng là đại mỹ nhân “chuẩn A”."
Bây giờ nhớ lại vẫn thấy khó hiểu không tả được, toàn cái gì lung tung không à.
2
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
