TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 57
Chương 57

Cô lén lút nhìn Giang Dĩ Thu mấy lần, nhích một bước, rồi lại nhích thêm một bước, rón rén đến cạnh Giang Dĩ Thu.

Thấy đối phương đang bận lấy quần áo trong tủ, không để ý đến mình, Chử Vi Nguyệt liền giơ tay ra, lại nhéo nhéo tai thỏ của cô ấy.

Cô khẽ thì thầm vào tai cô ấy: "Thu Thu, cậu đeo cái này đáng yêu lắm."

Giang Dĩ Thu không quay người lại, nhưng khóe môi không kìm được cong lên, khẽ "Ừm" một tiếng.

Chử Vi Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn Giang Dĩ Thu lấy xong đồ ở ngăn dưới, lại ngẩng đầu vươn người lên lấy đồ ở ngăn trên.

Cô ấy thấp hơn Chử Vi Nguyệt một chút, tủ quần áo lại cao, Giang Dĩ Thu phải kiễng chân lên mới chạm được tới ngăn trên cùng.

Lúc đó cô ấy chỉ mặc một chiếc áo len, vạt áo vừa vặn che đến eo, khi cô ấy kiễng chân nâng tay lên, vạt áo bị kéo lên, để lộ một đoạn đường cong eo trắng nõn nà.

Chử Vi Nguyệt liếc mắt nhìn thấy, hơi thở chợt dừng lại.

Giang Dĩ Thu dáng người gầy gò mảnh khảnh, đoạn eo nhỏ lộ ra có màu da trắng sứ, đường cong mượt mà, như ngọc ấm chạm vào là thấy nóng.

Điều đó khiến người ta bất giác liên tưởng đến cảm giác mềm mại, săn chắc thế nào khi bàn tay đặt lên đoạn eo đó.

Giang Dĩ Thu dường như hoàn toàn không nhận thấy, chuyên tâʍ ѵậŧ lộn với cái tủ, cô ấy với bao lâu, Chử Vi Nguyệt liền nhìn cô ấy xuất thần bấy lâu.

Mãi cho đến khi Giang Dĩ Thu ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh, nhướng một bên mày hỏi: "Nhìn gì đấy?"

Tim Chử Vi Nguyệt thắt lại, có cảm giác hoảng loạn như bị người trước mắt nhìn thấu tâm tư: "Tớ..."

Giang Dĩ Thu dường như không để tâm lắm: "Vẫn chưa giúp tớ à?"

Chử Vi Nguyệt hoàn hồn, lúc này mới nhận ra Giang Dĩ Thu không với tới quần áo ở ngăn trên, cô vội vàng tiến lên hai bước, vươn cánh tay dài ra, dễ dàng lấy xuống: "Đây."

Giang Dĩ Thu nhận lấy, khóe môi cong lên: "Cảm ơn."

Có lẽ vì bản thân chột dạ, Chử Vi Nguyệt cứ cảm thấy nụ cười ấy ẩn chứa ý tứ sâu xa nào đó.

Phản ứng lại rồi cô lại muốn tự đấm mình hai phát, lại đang nghĩ cái gì lung tung vậy chứ!

Hai người trở lại phòng ngủ, Chử Vi Nguyệt sau một buổi tối đùa nghịch cuối cùng cũng thỏa mãn, chủ động giúp Giang Dĩ Thu tháo chiếc bờm tai thỏ xuống, tiện tay treo lên móc áo cạnh cửa.

Hai người lần lượt đi tắm, Chử Vi Nguyệt tắm xong vừa lau tóc đi ra, liền thấy Giang Dĩ Thu đã nằm xuống, không nhúc nhích, hơi thở đều đặn.

Chử Vi Nguyệt tưởng cô ấy ngủ rồi, liền nhẹ nhàng lại, đóng cửa phòng tắm.

Nghe thấy tiếng động, hàng mi dài cong vυ"t của Giang Dĩ Thu khẽ run lên, cô ấy mở mắt: "Tắm xong rồi à?"

Chử Vi Nguyệt đáp lời: "Tớ tưởng cậu ngủ rồi chứ."

"Đau đầu quá, khó chịu ghê." Giọng Giang Dĩ Thu yếu ớt, nghe rất mệt mỏi.

"Đau đầu á? Vừa nãy chẳng phải vẫn ổn sao."

Cô đi đến bên giường, Giang Dĩ Thu đang nhắm mắt, sắc mặt ửng hồng bất thường, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cô đưa tay sờ trán Giang Dĩ Thu: "Có phải ở ngoài bị lạnh, sốt rồi không?"

Giang Dĩ Thu lắc đầu, sắc mặt rất khó coi, hơi thở gấp gáp, hơi thở ra nóng hổi, cứ như đang cố gắng chịu đựng cơn đau, cô ấy liên tục ôm đầu xoa thái dương, muốn làm dịu cơn đau không thể phớt lờ trong đầu.

Chử Vi Nguyệt đo nhiệt độ cho cô ấy, 38.7℃. Đúng là sốt thật rồi.

Cô có chút hoảng hốt, dù là bị lạnh mà sốt cũng không đến mức khó chịu như vậy, rốt cuộc là sao?

3

0

1 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.