TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Chương 59

Chử Vi Nguyệt biết mật khẩu điện thoại của Giang Dĩ Thu, nhưng vẫn tôn trọng sự riêng tư của cô ấy.

Sau khi mở khóa, cô trực tiếp mở WeChat, tuyệt đối không nhìn lung tung.

Thấy tên mình được ghim ở trên cùng, cô hài lòng gật đầu, rồi chợt sững lại khi nhìn thấy tin nhắn chưa đọc bên dưới.

Chử Vi Nguyệt thề, cô chỉ định giúp Giang Dĩ Thu gửi một tin nhắn, tuyệt đối không có ý định xem trộm lịch sử trò chuyện của người ta, nhưng vô tình lướt qua tên người liên hệ, lại đúng là một cái tên quen mắt.

Cận Ninh. Đầu Chử Vi Nguyệt bật ra một dấu chấm than khổng lồ.

Không thể nào, Cận Ninh này, chẳng lẽ là diễn viên Cận Ninh mà cô biết, mà cô thích sao?

Thu Thu chẳng phải nói là cô ấy không biết Cận Ninh sao? Nhầm rồi, chắc chắn là nhầm.

Chử Vi Nguyệt muốn tự an ủi mình rằng chỉ là trùng tên thôi, nhưng thật trớ trêu thay, nội dung tin nhắn chưa đọc hiện ra dưới tên "Cận Ninh" lại là: [Tôi đóng máy vào tháng một, về sẽ tìm cậu.]

Chử Vi Nguyệt: !!!

Cận Ninh đóng máy! Cận Ninh đóng phim! Lần này thì hết chối cãi rồi!

Sự thật rành rành trước mắt, không cho phép cô không tin, sau cơn kích động, nhớ lại bộ dạng giả vờ hoàn toàn không quen biết Cận Ninh của Giang Dĩ Thu, vừa bực bội vừa tủi thân dâng lên trong lòng.

Chử Vi Nguyệt ôm điện thoại ngồi bên giường, cô không thể bắt nạt người bệnh, đành dùng ánh mắt đầy oán hờn lướt qua người đang ngủ say.

Giang Dĩ Thu rõ ràng biết, vậy mà lại không nói cho cô!

Chử Vi Nguyệt tủi thân, nhưng Chử Vi Nguyệt không nói ra.

Tìm thấy tên trợ lý, cô soạn tin nhắn xin nghỉ rồi gửi đi, đầu óc Chử Vi Nguyệt tràn ngập suy nghĩ về việc Giang Dĩ Thu giấu giếm, lừa dối mình, cũng chẳng để ý giao diện tin nhắn trước đó đã trò chuyện những gì, thấy bên kia trả lời xong thì cất điện thoại đi.

Cô vừa nghiến răng nghĩ Giang Dĩ Thu dám lừa mình, vừa lấy thuốc cho Giang Dĩ Thu uống nước, thay khăn lạnh, lại còn suy nghĩ mai sốt rồi thì nên làm bữa sáng dinh dưỡng gì.

Còn Giang Dĩ Thu sốt đến mức ý thức mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện đã bại lộ.

Chử Vi Nguyệt nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của cô ấy, tủi thân cũng chỉ đành nuốt vào bụng, vừa giận vừa tận tụy bưng trà rót nước.

Còn hậm hực nhân lúc Giang Dĩ Thu ngủ say, véo má cô ấy để trả thù.

Véo vài cái đầy tức tối, Chử Vi Nguyệt chợt mở to mắt – Chời má! Mềm quá!

Cô lén lút nhìn Giang Dĩ Thu, thấy cô ấy ngủ rất say, thế là lại tranh thủ véo thêm mấy cái nữa.

Giang Dĩ Thu bị cô véo khẽ cau mày, nửa mơ nửa tỉnh theo bản năng đưa tay ra, túm lấy tay Chử Vi Nguyệt, giọng lơ mơ gọi: "Nguyệt Nguyệt..."

Chử Vi Nguyệt giật mình chột dạ, tưởng cô ấy phát hiện hành động véo má của mình, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Yên lặng vài giây, Giang Dĩ Thu lại lên tiếng, vẫn gọi tên cô: "Nguyệt Nguyệt...

đừng đi, đừng bỏ em."

Trái tim Chử Vi Nguyệt mềm nhũn cả ra, mọi tức giận hay ấm ức gì đều bay biến sạch, cô nhẹ nhàng trấn an với giọng điệu dịu dàng: "Ừm, không đi đâu, tớ luôn ở bên cậu."

Giang Dĩ Thu không biết có nghe thấy không, lông mày dần giãn ra, cô ấy buông tay Chử Vi Nguyệt rồi lại ngủ thϊếp đi.

Cả đêm Chử Vi Nguyệt cứ quanh quẩn bên giường, không biết từ lúc nào thì mơ mơ màng màng thϊếp đi.

Cô lại nằm mơ thấy giấc mơ của mấy hôm trước, lại tới vườn quả đó, lại gặp được quả táo to hoàn hảo thơm ngọt giòn tan ấy.

1

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.