TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Edit: Hến Con.

Nói rồi, cô hai tay ôm hộp cơm quay về phòng bệnh.

Quãng đường chỉ hơn 40 mét mà cô đi xong đã thấy thở dốc.

Vừa đặt hộp cơm lên bàn nhỏ bên giường bệnh, cô hất túi đồ ăn lỏng sang một bên như thể không tồn tại, rồi vội vàng mở nắp hộp ra.

Trước mắt là trứng chiên vàng ươm, cà chua đỏ sậm như hổ phách.

Chưa cần ăn, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta nuốt nước bọt ừng ực.

Khương Dạ như thể người đầu tiên dám “ăn thử cua”, cầm thìa lên, cẩn trọng dằm nhỏ một miếng trứng chiên, múc lấy chút xíu.

Sau một hồi tự thuyết phục bản thân, cô nhắm mắt nhét vào miệng nhai nhẹ.

Nước sốt cà chua ngấm đầy trong lớp trứng mềm mại, vừa vào miệng lập tức bung ra như “nổ tung” vị giác.

Trứng béo ngậy, nước sốt chua ngọt vừa vặn, xua tan hoàn toàn cảm giác ngấy.

Ngay sau đó là một vị ngọt nhẹ len lỏi – nhưng rõ ràng không phải vị đường.

“Ực...”

Vừa nuốt xuống, một chút vị chua thoang thoảng lan khắp miệng, như kích hoạt toàn bộ đầu lưỡi và dạ dày.

Tay phải cô run rẩy, lại múc thêm một thìa nữa đưa vào miệng.

“Ực...”

“Trời ơi... ngon đến mức không tưởng luôn á...”

Cô liếc nhìn túi đồ ăn loãng bị vứt qua một bên, lắc đầu đầy chán ghét.

Ngậm dây buộc tóc trong miệng, hai tay kéo tóc ra sau đầu, quấn lại gọn gàng.

Chuẩn bị xong, tay trái cầm thìa, tay phải cầm đũa, bắt đầu càn quét như vũ bão.

Không nhai thì thôi, đã nhai là ăn không kịp nuốt!

Hai tay lia lia như múa lửa, nước sốt cà chua vương đầy khóe miệng.

“Ưʍ...”

Lâu rồi không ăn cộng với việc ăn quá nhanh, chưa được mấy miếng cô đã bị nghẹn.

Vội vàng chộp lấy cốc nước bên cạnh uống vài ngụm.

“A...”

Tiếng thở phào khoan khoái vang lên sau khi nuốt trôi, cô liếʍ môi rồi ngạc nhiên phát hiện.

Dù đã uống nước, nhưng mùi vị ngon kia vẫn còn vương vấn trong miệng – mãi không tan!

Tiếng động của cô khiến cậu bé nằm giường bên cạnh chú ý.

Cũng là một thân hình vàng vọt, da bọc xương như Khương Dạ.

Nhìn cậu gầy như bộ xương khô mặc thêm cái bao tải – bệnh còn nặng hơn cả cô.

Cậu nói chuyện mà giọng run lên vì yếu:

“Khương Dạ... cậu... cậu đang làm gì vậy đó?”

“Khoan đã... cậu đang ăn cơm hả?!”

Khương Dạ mãi mê càn quét cơm, chẳng buồn để ý.

Càng như vậy, cậu càng sốc.

“Cậu ăn cái gì đó? Ngon vậy luôn hả?”

“Cho tớ ăn thử một miếng được không?”

Nghe vậy, Khương Dạ lập tức giơ tay ôm chặt hộp cơm vào lòng, như gấu ôm cây.

12

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.