0 chữ
Chương 8
Chương 8
Edit: Hến Con.
Cô gái đặt chiếc nhiệt kế vừa mượn lên bàn, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, trong căn phòng y tá vốn nồng nặc mùi thuốc sát trùng, bỗng nhiên phảng phất một mùi hương kỳ lạ.
Quay lại, cô trông thấy một hộp cơm đặt trên bàn, qua khe hở lờ mờ ánh lên màu vàng óng đẹp mắt.
Mùi thơm lạ lùng ấy cộng với sắc vàng hấp dẫn khiến cô bất giác nuốt nước bọt.
Chỉ là một phản xạ hết sức bình thường thôi mà — nhưng nó lại khiến tim cô đập dồn dập, mắt mở to kinh ngạc.
“Gì vậy chứ… sao mình lại thấy thèm ăn?!”
Cô gái đưa bàn tay gầy guộc lau mồ hôi trên trán, để lộ chiếc vòng trắng trên cổ tay:
[Khương Dạ, 20 tuổi, mắc chứng biếng ăn nghiêm trọng.]
“Mình… mình thật sự muốn ăn sao?!”
Hồi còn đi học, vì thừa cân, cô từng bị bạn bè chê cười, cô lập, thậm chí bắt nạt.
Vì ám ảnh giảm cân, sau mỗi bữa ăn cô đều cố móc họng để nôn ra hết.
Não thì nghĩ là đã ăn, còn dạ dày thì trống rỗng hoàn toàn.
Ban đầu, mỗi lần nhìn cân nặng giảm đi là lại thấy sung sướиɠ lâng lâng.
Nhưng không ngờ việc ép nôn lâu ngày tạo thành ký ức cơ thể và tâm lý ăn sâu vào tiềm thức, gây ra những tác dụng phụ nghiêm trọng.
Về sau, dù không cố ép nôn nữa, nhưng mỗi lần ăn xong dạ dày cô vẫn tự động co thắt, cuộn lên từng cơn — ăn gì nôn nấy.
Bác sĩ kết luận cô mắc rối loạn ăn uống tâm lý cấp độ nghiêm trọng.
Giờ đừng nói đến chuyện ăn, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn nhiều dầu mỡ thôi là dạ dày cô đã muốn lộn tung lên rồi.
Mỗi ngày chỉ có thể nằm bẹp trên giường bệnh như người sắp chết, sống lay lắt nhờ truyền dịch và cháo loãng, giữ lấy chút sự sống tàn tạ.
Mới 20 tuổi, nhưng suy nghĩ trong đầu nhiều nhất lại là:
Làm sao để kết thúc cuộc đời một cách êm ái, yên bình nhất.
Ấy thế mà hôm nay, khi nhìn thấy hộp cơm ấy...
Cô lại giống như một đứa trẻ con thấy rương kho báu đầy kẹo – bị hấp dẫn đến không cưỡng nổi.
Càng lại gần, mùi thơm kỳ lạ đó càng trở nên quyến rũ hơn.
Giơ tay ra, định cầm lấy, rồi lại do dự thu về.
Liếc nhìn quanh quất, trong lòng vẫn thấy áy náy vì lấy đồ của người khác.
Nhưng trong đầu cứ có tiếng thôi thúc vang lên liên tục:
“Ăn đi! Ăn thật nhiều vào!”
Một bản năng sinh tồn nguyên thủy trỗi dậy mãnh liệt đến mức cô không thể nào chống cự nổi.
“Thôi kệ… để lại lời xin lỗi, cùng lắm thì đền gấp đôi tiền cho người ta...”
Cô gái đặt chiếc nhiệt kế vừa mượn lên bàn, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, trong căn phòng y tá vốn nồng nặc mùi thuốc sát trùng, bỗng nhiên phảng phất một mùi hương kỳ lạ.
Quay lại, cô trông thấy một hộp cơm đặt trên bàn, qua khe hở lờ mờ ánh lên màu vàng óng đẹp mắt.
Mùi thơm lạ lùng ấy cộng với sắc vàng hấp dẫn khiến cô bất giác nuốt nước bọt.
Chỉ là một phản xạ hết sức bình thường thôi mà — nhưng nó lại khiến tim cô đập dồn dập, mắt mở to kinh ngạc.
“Gì vậy chứ… sao mình lại thấy thèm ăn?!”
Cô gái đưa bàn tay gầy guộc lau mồ hôi trên trán, để lộ chiếc vòng trắng trên cổ tay:
[Khương Dạ, 20 tuổi, mắc chứng biếng ăn nghiêm trọng.]
“Mình… mình thật sự muốn ăn sao?!”
Hồi còn đi học, vì thừa cân, cô từng bị bạn bè chê cười, cô lập, thậm chí bắt nạt.
Não thì nghĩ là đã ăn, còn dạ dày thì trống rỗng hoàn toàn.
Ban đầu, mỗi lần nhìn cân nặng giảm đi là lại thấy sung sướиɠ lâng lâng.
Nhưng không ngờ việc ép nôn lâu ngày tạo thành ký ức cơ thể và tâm lý ăn sâu vào tiềm thức, gây ra những tác dụng phụ nghiêm trọng.
Về sau, dù không cố ép nôn nữa, nhưng mỗi lần ăn xong dạ dày cô vẫn tự động co thắt, cuộn lên từng cơn — ăn gì nôn nấy.
Bác sĩ kết luận cô mắc rối loạn ăn uống tâm lý cấp độ nghiêm trọng.
Giờ đừng nói đến chuyện ăn, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn nhiều dầu mỡ thôi là dạ dày cô đã muốn lộn tung lên rồi.
Mỗi ngày chỉ có thể nằm bẹp trên giường bệnh như người sắp chết, sống lay lắt nhờ truyền dịch và cháo loãng, giữ lấy chút sự sống tàn tạ.
Làm sao để kết thúc cuộc đời một cách êm ái, yên bình nhất.
Ấy thế mà hôm nay, khi nhìn thấy hộp cơm ấy...
Cô lại giống như một đứa trẻ con thấy rương kho báu đầy kẹo – bị hấp dẫn đến không cưỡng nổi.
Càng lại gần, mùi thơm kỳ lạ đó càng trở nên quyến rũ hơn.
Giơ tay ra, định cầm lấy, rồi lại do dự thu về.
Liếc nhìn quanh quất, trong lòng vẫn thấy áy náy vì lấy đồ của người khác.
Nhưng trong đầu cứ có tiếng thôi thúc vang lên liên tục:
“Ăn đi! Ăn thật nhiều vào!”
Một bản năng sinh tồn nguyên thủy trỗi dậy mãnh liệt đến mức cô không thể nào chống cự nổi.
“Thôi kệ… để lại lời xin lỗi, cùng lắm thì đền gấp đôi tiền cho người ta...”
12
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
