0 chữ
Chương 10
Chương 10
Edit: Hến Con.
Miệng thì ậm ừ nói: “Bộ xương ơi, tớ không gạt cậu đâu, cơm này nó... nó...”
“Không ngon! Thiệt, không ngon xíu nào!”
Cậu bé được gọi là “bộ xương” tức đến run cả người.
“Không ngon?”
“Không ngon mà cậu ăn hùng hục thế kia?! Tớ bị bệnh chứ đâu có bị ngu!”
“Cho tớ ăn miếng thì chết ai? Cậu quên hồi đó tớ còn chia kẹo sô cô la cho cậu nữa à?!”
Khương Dạ hoàn toàn không buồn để ý, chỉ lo cắm cúi ăn như thể sợ ai đó giật mất.
“Bộ xương à, túi dinh dưỡng protein của tớ cho cậu đấy, cứ cắn ra rồi uống trực tiếp nhé…”
Cậu trai “bộ xương” cúi xuống nhìn túi dinh dưỡng sền sệt như sữa đặt dưới đất, lại liếc sang thấy khóe miệng Khương Dạ vẫn còn vết sốt đỏ nâu hấp dẫn.
“Tớ xin cậu, cho tớ nếm một miếng thôi… tớ có cảm giác như có kiến bò khắp người…”
Cùng lúc đó, cô y tá sau khi xử lý xong bệnh nhân giường số 3 đã đói đến mức bụng dính lưng, vội vã quay về phòng trực.
Vừa bước vào, cô bỗng chết sững: Trên bàn trống trơn!
“Hộp cơm của mình đâu rồi?!”
Tiến lại gần, thấy có một mẩu giấy đặt ngay ngắn trên bàn: “Xin chào, tôi không biết hộp cơm này là của ai, nhưng tôi thật sự quá đói. Rất xin lỗi vì đã tự tiện lấy đi. Tôi là Giang Dạ, nằm ở phòng 3 khoa Tâm thần. Nếu có thể, xin hãy liên hệ để tôi gửi lại tiền.”
Y tá nhìn dòng chữ ngoằn ngoèo trước mặt, nước mắt suýt trào ra: “Trời ơi, tôi chỉ muốn ăn cơm thôi, cô gửi tiền làm gì chứ...”
“Haiz... Thôi kệ, bệnh nhân ăn thì ăn đi vậy, coi như mình giảm cân...”
Cô ôm bụng đói, mặt ỉu xìu, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lập tức thay đổi – từ u ám sang chấn động.
“Khoan... Phòng 3 khoa Tâm thần?”
“Đó chẳng phải là phòng điều trị chứng biếng ăn nặng sao?!”
Không kịp suy nghĩ, cô quay người chạy thẳng đến khu điều trị tâm thần.
Vừa tới cửa, một mùi thơm ngào ngạt liền xộc vào mũi.
Cô rón rén nhìn vào – thấy Khương Dạ mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, đang ôm một chiếc hộp cơm trắng trống trơn, thè lưỡi liếʍ qua liếʍ lại như liếʍ món tráng miệng.
Cảnh tượng khiến y tá dựng tóc gáy như thấy ma, giật lùi hai bước hét lên: “Bác sĩ ơi! Bác sĩ! Cô ấy… CÔ ẤY ĂN CƠM RỒI!!!”
Vừa lùi thì va ngay vào một người phụ nữ đứng sau lưng.
“Ái chà, y tá Trương, cô làm sao mà hấp tấp vậy?”
Người vừa tới là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, ăn mặc lịch sự, tay xách túi đầy đồ ăn cao cấp.
Miệng thì ậm ừ nói: “Bộ xương ơi, tớ không gạt cậu đâu, cơm này nó... nó...”
“Không ngon! Thiệt, không ngon xíu nào!”
Cậu bé được gọi là “bộ xương” tức đến run cả người.
“Không ngon?”
“Không ngon mà cậu ăn hùng hục thế kia?! Tớ bị bệnh chứ đâu có bị ngu!”
“Cho tớ ăn miếng thì chết ai? Cậu quên hồi đó tớ còn chia kẹo sô cô la cho cậu nữa à?!”
Khương Dạ hoàn toàn không buồn để ý, chỉ lo cắm cúi ăn như thể sợ ai đó giật mất.
“Bộ xương à, túi dinh dưỡng protein của tớ cho cậu đấy, cứ cắn ra rồi uống trực tiếp nhé…”
Cậu trai “bộ xương” cúi xuống nhìn túi dinh dưỡng sền sệt như sữa đặt dưới đất, lại liếc sang thấy khóe miệng Khương Dạ vẫn còn vết sốt đỏ nâu hấp dẫn.
“Tớ xin cậu, cho tớ nếm một miếng thôi… tớ có cảm giác như có kiến bò khắp người…”
Vừa bước vào, cô bỗng chết sững: Trên bàn trống trơn!
“Hộp cơm của mình đâu rồi?!”
Tiến lại gần, thấy có một mẩu giấy đặt ngay ngắn trên bàn: “Xin chào, tôi không biết hộp cơm này là của ai, nhưng tôi thật sự quá đói. Rất xin lỗi vì đã tự tiện lấy đi. Tôi là Giang Dạ, nằm ở phòng 3 khoa Tâm thần. Nếu có thể, xin hãy liên hệ để tôi gửi lại tiền.”
Y tá nhìn dòng chữ ngoằn ngoèo trước mặt, nước mắt suýt trào ra: “Trời ơi, tôi chỉ muốn ăn cơm thôi, cô gửi tiền làm gì chứ...”
“Haiz... Thôi kệ, bệnh nhân ăn thì ăn đi vậy, coi như mình giảm cân...”
Cô ôm bụng đói, mặt ỉu xìu, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lập tức thay đổi – từ u ám sang chấn động.
“Đó chẳng phải là phòng điều trị chứng biếng ăn nặng sao?!”
Không kịp suy nghĩ, cô quay người chạy thẳng đến khu điều trị tâm thần.
Vừa tới cửa, một mùi thơm ngào ngạt liền xộc vào mũi.
Cô rón rén nhìn vào – thấy Khương Dạ mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, đang ôm một chiếc hộp cơm trắng trống trơn, thè lưỡi liếʍ qua liếʍ lại như liếʍ món tráng miệng.
Cảnh tượng khiến y tá dựng tóc gáy như thấy ma, giật lùi hai bước hét lên: “Bác sĩ ơi! Bác sĩ! Cô ấy… CÔ ẤY ĂN CƠM RỒI!!!”
Vừa lùi thì va ngay vào một người phụ nữ đứng sau lưng.
“Ái chà, y tá Trương, cô làm sao mà hấp tấp vậy?”
Người vừa tới là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, ăn mặc lịch sự, tay xách túi đầy đồ ăn cao cấp.
12
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
