0 chữ
Chương 7
Chương 7
Edit: Hến Con.
Lâm Quốc Đống nhanh tay đóng hộp đưa qua.
“20 tệ.”
Cô y tá hơi sững lại, nhưng vẫn rút điện thoại quét mã thanh toán.
“Không rẻ nhỉ?”
Lâm Quốc Đống nở một nụ cười hiền hậu.
“Cô ăn thử là biết liền. Cái vị và chất lượng này, hoàn toàn xứng đáng với giá tiền.”
Cô y tá ngẫm lại mùi hương kỳ lạ ban nãy, rồi lại nhìn vào vẻ tự tin khó hiểu trên khuôn mặt ông cụ.
Không lẽ... ông là đầu bếp nghỉ hưu từ khách sạn năm sao, rảnh quá nên ra đây bày trò bán hàng rong?
Nghĩ vậy, cô nhận hộp cơm rồi vội vàng chạy vào bệnh viện.
Nhưng vừa rời đi, quầy của Lâm Quốc Đống lại trở nên vắng tanh như cũ.
Gió nhẹ thổi qua cuốn theo vài chiếc lá rơi lả tả trên mặt đất, nhìn mà lòng càng thêm cô quạnh.
Những người đang xếp hàng bên quầy đậu hũ bên cạnh nghe thấy một phần cơm trứng cà chua bán 20 tệ, ai nấy đều lắc đầu.
Ban đầu cũng có vài người định ăn thử, nhưng nghĩ lại thì dân lao động ăn hàng quán vỉa hè chủ yếu là để nhanh và rẻ.
Lâm Quốc Đống lôi chiếc ghế xếp nhỏ từ trong xe đẩy ra, ngồi xuống, khoé mắt rũ xuống, lòng không khỏi trĩu nặng.
“Làm sao mới có thể... lẻn vào, à không, đường đường chính chính bán cơm trong bệnh viện để hoàn thành nhiệm vụ đây...”
Cùng lúc đó, cô y tá tay cầm hộp cơm bước vào tòa nhà bệnh viện, bắt thang máy lên tầng 8 – khoa tâm thần.
Đã quá giờ ăn, cô lén dùng áo đồng phục che hộp cơm lại, rồi đi thẳng đến phòng nghỉ trực.
Vừa mở hộp cơm ra, còn chưa kịp gắp miếng đầu tiên thì...
“Y tá trực đâu rồi, giường số 3 lại nôn nữa kìa!”
Nghe vậy, cô trợn mắt, thở dài bất lực, đặt vội hộp cơm xuống rồi chạy đi.
“Đây đây, đến ngay!”
Ngay sau khi cô rời đi, một cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh bước vào.
Sắc mặt cô nhợt nhạt như tờ giấy trắng.
Nhìn kỹ sẽ thấy dáng người khá kỳ lạ – tóc vàng khô xơ xác, thưa thớt như rơm, dù tuổi đời còn trẻ.
Gò má hóp sâu, không chút thịt, như thể chỉ còn là lớp da mỏng bọc lấy khung xương.
Cái quần jeans bó sát trên người cô giờ rộng thùng thình, chẳng khác gì mặc quần ngủ.
Không hiểu nổi đôi chân khẳng khiu ấy làm sao có thể chống đỡ cả cơ thể đứng vững.
“Ơ... không có y tá sao?”
Nhìn bề ngoài, ai cũng tưởng đây là một người phụ nữ già nua kiệt quệ vì bệnh tật.
Nhưng giọng nói yếu ớt phát ra lại mang âm sắc non trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.
Lâm Quốc Đống nhanh tay đóng hộp đưa qua.
“20 tệ.”
Cô y tá hơi sững lại, nhưng vẫn rút điện thoại quét mã thanh toán.
“Không rẻ nhỉ?”
Lâm Quốc Đống nở một nụ cười hiền hậu.
“Cô ăn thử là biết liền. Cái vị và chất lượng này, hoàn toàn xứng đáng với giá tiền.”
Cô y tá ngẫm lại mùi hương kỳ lạ ban nãy, rồi lại nhìn vào vẻ tự tin khó hiểu trên khuôn mặt ông cụ.
Không lẽ... ông là đầu bếp nghỉ hưu từ khách sạn năm sao, rảnh quá nên ra đây bày trò bán hàng rong?
Nghĩ vậy, cô nhận hộp cơm rồi vội vàng chạy vào bệnh viện.
Nhưng vừa rời đi, quầy của Lâm Quốc Đống lại trở nên vắng tanh như cũ.
Gió nhẹ thổi qua cuốn theo vài chiếc lá rơi lả tả trên mặt đất, nhìn mà lòng càng thêm cô quạnh.
Những người đang xếp hàng bên quầy đậu hũ bên cạnh nghe thấy một phần cơm trứng cà chua bán 20 tệ, ai nấy đều lắc đầu.
Lâm Quốc Đống lôi chiếc ghế xếp nhỏ từ trong xe đẩy ra, ngồi xuống, khoé mắt rũ xuống, lòng không khỏi trĩu nặng.
“Làm sao mới có thể... lẻn vào, à không, đường đường chính chính bán cơm trong bệnh viện để hoàn thành nhiệm vụ đây...”
Cùng lúc đó, cô y tá tay cầm hộp cơm bước vào tòa nhà bệnh viện, bắt thang máy lên tầng 8 – khoa tâm thần.
Đã quá giờ ăn, cô lén dùng áo đồng phục che hộp cơm lại, rồi đi thẳng đến phòng nghỉ trực.
Vừa mở hộp cơm ra, còn chưa kịp gắp miếng đầu tiên thì...
“Y tá trực đâu rồi, giường số 3 lại nôn nữa kìa!”
Nghe vậy, cô trợn mắt, thở dài bất lực, đặt vội hộp cơm xuống rồi chạy đi.
“Đây đây, đến ngay!”
Sắc mặt cô nhợt nhạt như tờ giấy trắng.
Nhìn kỹ sẽ thấy dáng người khá kỳ lạ – tóc vàng khô xơ xác, thưa thớt như rơm, dù tuổi đời còn trẻ.
Gò má hóp sâu, không chút thịt, như thể chỉ còn là lớp da mỏng bọc lấy khung xương.
Cái quần jeans bó sát trên người cô giờ rộng thùng thình, chẳng khác gì mặc quần ngủ.
Không hiểu nổi đôi chân khẳng khiu ấy làm sao có thể chống đỡ cả cơ thể đứng vững.
“Ơ... không có y tá sao?”
Nhìn bề ngoài, ai cũng tưởng đây là một người phụ nữ già nua kiệt quệ vì bệnh tật.
Nhưng giọng nói yếu ớt phát ra lại mang âm sắc non trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.
12
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
