0 chữ
Chương 6
Chương 6
Edit: Hến Con.
Bà chủ trung niên mặt mày rạng rỡ, tay chân bận rộn hết công suất. Trong khi đó, quầy của ông chẳng có lấy một người hỏi thăm!
Cũng không trách ông được, kiếp trước ông là một đầu bếp thiên tài.
Khách muốn ăn món của ông phải đặt trước mấy tháng là chuyện thường.
Chưa bao giờ phải lo không có khách, nên chuyện đứng ngoài đường rao bán với ông rõ là quá xa lạ…
Ông Lâm cứ đứng mãi như vậy đến mức lưng đau chân mỏi, bàn tay khô ráp như vỏ cây bám lấy tay cầm xe đẩy, tay kia thì đấm đấm lưng cho đỡ mỏi.
Bà chủ quầy đậu hũ thấy ông lớn tuổi mà còn lặn lội ra đường buôn bán, lại chẳng có lấy một bóng khách, bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Anh ơi, anh lớn tuổi rồi, rao không nổi đâu. Hay là mua cái loa mini, ghi âm trước một đoạn, nó to và đỡ tốn sức nữa.”
Lâm Quốc Đống mỉm cười gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn chị... à, em gái...”
Lúc đó, một cô gái đang đứng cuối hàng bên quầy đậu hũ, tay kẹp bộ đồng phục y tá, mặt mày sốt ruột nhìn đồng hồ.
“Xếp hàng thế này biết bao giờ mới tới lượt chứ. Sắp muộn rồi, lại bị trừ lương mất.”
Thấy hàng dài bất tận, cô y tá bắt đầu liếc sang quầy hàng của ông Lâm.
Có lẽ vì thấy một ông cụ già như vậy mà vẫn phải ra đường kiếm sống nên cô cảm thấy hơi xót xa.
Chưa kể... cái bộ đồng phục đầu bếp trắng tinh này là sao vậy?
Ông ra đây bán hàng rong hay định ứng tuyển vào khách sạn 5 sao thế?
Vừa tò mò, lại nghĩ dù sao cũng là bữa trưa, ăn gì mà chẳng được.
“Ông ơi.”
“Ông có món gì vậy?”
Lâm Quốc Đống thấy là y tá, biết không phải người mắc chứng biếng ăn nên hơi hụt hẫng, nhưng vẫn niềm nở giới thiệu:
“Đây là cơm trứng xào cà chua.”
“Vừa sạch sẽ vừa ngon, thử một phần không?”
Ngay khi nắp hộp vừa mở, đôi mắt vốn thờ ơ của cô y tá bỗng mở to dần, lông mày cũng bất giác nhướng cao.
Vốn chỉ định mua đại gì đó ăn cho qua bữa, ai ngờ ông cụ nhìn yếu ớt thế mà nấu được món ăn có màu sắc hấp dẫn đến vậy!
Trông cứ như mấy hình ảnh món ăn do AI vẽ trên mạng ấy!
Hơn nữa... cái mùi thơm kỳ lạ này là sao?
Rõ ràng cô từng ăn trứng xào cà chua rồi mà? Nhưng chưa bao giờ ngửi thấy mùi nào cuốn hút thế này!
Trong khoảnh khắc, mùi đậu hũ bên cạnh bỗng trở nên nhạt nhẽo hẳn.
Nước bọt chực trào, cổ họng vô thức nuốt khan.
“Ực...”
“Ông ơi.”
“Cho con một phần, bao nhiêu tiền ạ?”
Bà chủ trung niên mặt mày rạng rỡ, tay chân bận rộn hết công suất. Trong khi đó, quầy của ông chẳng có lấy một người hỏi thăm!
Cũng không trách ông được, kiếp trước ông là một đầu bếp thiên tài.
Khách muốn ăn món của ông phải đặt trước mấy tháng là chuyện thường.
Chưa bao giờ phải lo không có khách, nên chuyện đứng ngoài đường rao bán với ông rõ là quá xa lạ…
Ông Lâm cứ đứng mãi như vậy đến mức lưng đau chân mỏi, bàn tay khô ráp như vỏ cây bám lấy tay cầm xe đẩy, tay kia thì đấm đấm lưng cho đỡ mỏi.
Bà chủ quầy đậu hũ thấy ông lớn tuổi mà còn lặn lội ra đường buôn bán, lại chẳng có lấy một bóng khách, bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Anh ơi, anh lớn tuổi rồi, rao không nổi đâu. Hay là mua cái loa mini, ghi âm trước một đoạn, nó to và đỡ tốn sức nữa.”
Lúc đó, một cô gái đang đứng cuối hàng bên quầy đậu hũ, tay kẹp bộ đồng phục y tá, mặt mày sốt ruột nhìn đồng hồ.
“Xếp hàng thế này biết bao giờ mới tới lượt chứ. Sắp muộn rồi, lại bị trừ lương mất.”
Thấy hàng dài bất tận, cô y tá bắt đầu liếc sang quầy hàng của ông Lâm.
Có lẽ vì thấy một ông cụ già như vậy mà vẫn phải ra đường kiếm sống nên cô cảm thấy hơi xót xa.
Chưa kể... cái bộ đồng phục đầu bếp trắng tinh này là sao vậy?
Ông ra đây bán hàng rong hay định ứng tuyển vào khách sạn 5 sao thế?
Vừa tò mò, lại nghĩ dù sao cũng là bữa trưa, ăn gì mà chẳng được.
“Ông ơi.”
“Ông có món gì vậy?”
Lâm Quốc Đống thấy là y tá, biết không phải người mắc chứng biếng ăn nên hơi hụt hẫng, nhưng vẫn niềm nở giới thiệu:
“Vừa sạch sẽ vừa ngon, thử một phần không?”
Ngay khi nắp hộp vừa mở, đôi mắt vốn thờ ơ của cô y tá bỗng mở to dần, lông mày cũng bất giác nhướng cao.
Vốn chỉ định mua đại gì đó ăn cho qua bữa, ai ngờ ông cụ nhìn yếu ớt thế mà nấu được món ăn có màu sắc hấp dẫn đến vậy!
Trông cứ như mấy hình ảnh món ăn do AI vẽ trên mạng ấy!
Hơn nữa... cái mùi thơm kỳ lạ này là sao?
Rõ ràng cô từng ăn trứng xào cà chua rồi mà? Nhưng chưa bao giờ ngửi thấy mùi nào cuốn hút thế này!
Trong khoảnh khắc, mùi đậu hũ bên cạnh bỗng trở nên nhạt nhẽo hẳn.
Nước bọt chực trào, cổ họng vô thức nuốt khan.
“Ực...”
“Ông ơi.”
“Cho con một phần, bao nhiêu tiền ạ?”
11
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
