0 chữ
Chương 5
Chương 5
Edit: Hến Con.
“Hương vị này, đừng nói là chứng biếng ăn, ngay cả trầm cảm cũng phải khuất phục thôi!”
Thơm quá đi...
Thu dọn lại xe đẩy, Lâm Quốc Đống khoác lên người bộ đồng phục bếp trắng tinh, tự tin bước đến bệnh viện Nhân dân số 1 Giang Thành.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng 11 giờ 30. Giờ cao điểm của bữa trưa sắp bắt đầu.
“Biếng ăn thì chắc thuộc về khu thần kinh nhỉ?”
Vừa đẩy xe vào cổng, ông vừa tự nhủ.
“Nếu lát nữa bán chạy quá, mình không kịp xoay sở thì làm sao đây?”
Nhưng ông chưa kịp vào bên trong, một bảo vệ đã từ đâu bước tới, giơ tay chặn lại.
Người bảo vệ dùng ngón tay gõ lên tấm bảng thông báo bạc sáng lóa bên cạnh, phát ra tiếng “cốc cốc” rõ ràng.
“Xin lỗi ông già.”
“Theo quy định của bệnh viện, để đảm bảo an toàn thực phẩm, cấm các hàng quán tự do vào trong bán đồ ăn!”
Lâm Quốc Đống ngẩn người, mãi chìm đắm trong hương thơm của món trứng cà chua mà ông quên béng mất chuyện này.
Đừng nói giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm, ngay cả giấy khám sức khỏe cơ bản cho đầu bếp ông còn chưa có!
“Con à, đây đều là đồ ông tự nấu ở nhà, sạch sẽ, ngon lành lắm.”
Ông vừa nói vừa mở nắp đậy bạc sáng loáng.
Hương thơm ngọt ngào ngay lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến người bảo vệ vô thức hít vào một hơi, nhưng vẫn lắc đầu từ chối.
“Ông ơi, nếu muốn bán hàng, ông ra ngoài cổng nhé. Ở trong này đã có căng tin, không cho người lạ vào bán đâu.”
Lâm Quốc Đống vẫn chưa muốn từ bỏ. Ông cố gắng dùng mùi thơm của món ăn để dụ dỗ: “Con à, món cơm này ngon lắm đấy.”
“Không tin, ông múc cho con một phần thử xem.”
Người bảo vệ nhìn phần trứng cà chua bóng bẩy, hổ phách óng ánh, cổ họng khẽ chuyển động. Nhưng trách nhiệm vẫn là trách nhiệm.
“Ông ơi, không phải con làm khó ông đâu. Nhưng con chỉ là bảo vệ, không quyết được chuyện này. Ông ra ngoài cổng bán vẫn được mà.”
Dứt lời, anh ta dứt khoát đẩy xe của Lâm Quốc Đống ra ngoài.
Với thân thể già nua yếu ớt này, Lâm Quốc Đống chẳng thể phản kháng.
“Ê ê, con nghĩ lại xem nào!”
“Thế này thì làm ăn kiểu gì...”
“Ngoài cổng có đông khách đến mấy thì cũng chỉ toàn là người bình thường. Nhưng nhiệm vụ của mình là chữa bệnh biếng ăn mà!”
Lâm Quốc Đống thất thểu đẩy xe ra ngoài.
Đúng là “rượu ngon cũng sợ hẻm sâu”, muốn bán đồ ăn mà chẳng ai biết đến thì chỉ có nước đói rã họng.
Từ 11 giờ 30 đến 1 giờ 30, hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Gánh hàng bán đậu phụ thối bên cạnh đông nghịt khách, bà chủ trung niên bận rộn đến mồ hôi nhễ nhại, miệng cười tươi như hoa.
“Hương vị này, đừng nói là chứng biếng ăn, ngay cả trầm cảm cũng phải khuất phục thôi!”
Thơm quá đi...
Thu dọn lại xe đẩy, Lâm Quốc Đống khoác lên người bộ đồng phục bếp trắng tinh, tự tin bước đến bệnh viện Nhân dân số 1 Giang Thành.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng 11 giờ 30. Giờ cao điểm của bữa trưa sắp bắt đầu.
“Biếng ăn thì chắc thuộc về khu thần kinh nhỉ?”
Vừa đẩy xe vào cổng, ông vừa tự nhủ.
“Nếu lát nữa bán chạy quá, mình không kịp xoay sở thì làm sao đây?”
Nhưng ông chưa kịp vào bên trong, một bảo vệ đã từ đâu bước tới, giơ tay chặn lại.
Người bảo vệ dùng ngón tay gõ lên tấm bảng thông báo bạc sáng lóa bên cạnh, phát ra tiếng “cốc cốc” rõ ràng.
“Xin lỗi ông già.”
“Theo quy định của bệnh viện, để đảm bảo an toàn thực phẩm, cấm các hàng quán tự do vào trong bán đồ ăn!”
Đừng nói giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm, ngay cả giấy khám sức khỏe cơ bản cho đầu bếp ông còn chưa có!
“Con à, đây đều là đồ ông tự nấu ở nhà, sạch sẽ, ngon lành lắm.”
Ông vừa nói vừa mở nắp đậy bạc sáng loáng.
Hương thơm ngọt ngào ngay lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến người bảo vệ vô thức hít vào một hơi, nhưng vẫn lắc đầu từ chối.
“Ông ơi, nếu muốn bán hàng, ông ra ngoài cổng nhé. Ở trong này đã có căng tin, không cho người lạ vào bán đâu.”
Lâm Quốc Đống vẫn chưa muốn từ bỏ. Ông cố gắng dùng mùi thơm của món ăn để dụ dỗ: “Con à, món cơm này ngon lắm đấy.”
“Không tin, ông múc cho con một phần thử xem.”
Người bảo vệ nhìn phần trứng cà chua bóng bẩy, hổ phách óng ánh, cổ họng khẽ chuyển động. Nhưng trách nhiệm vẫn là trách nhiệm.
Dứt lời, anh ta dứt khoát đẩy xe của Lâm Quốc Đống ra ngoài.
Với thân thể già nua yếu ớt này, Lâm Quốc Đống chẳng thể phản kháng.
“Ê ê, con nghĩ lại xem nào!”
“Thế này thì làm ăn kiểu gì...”
“Ngoài cổng có đông khách đến mấy thì cũng chỉ toàn là người bình thường. Nhưng nhiệm vụ của mình là chữa bệnh biếng ăn mà!”
Lâm Quốc Đống thất thểu đẩy xe ra ngoài.
Đúng là “rượu ngon cũng sợ hẻm sâu”, muốn bán đồ ăn mà chẳng ai biết đến thì chỉ có nước đói rã họng.
Từ 11 giờ 30 đến 1 giờ 30, hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Gánh hàng bán đậu phụ thối bên cạnh đông nghịt khách, bà chủ trung niên bận rộn đến mồ hôi nhễ nhại, miệng cười tươi như hoa.
13
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
