0 chữ
Chương 49
Chương 49
Edit: Hến Con.
Tần Xuyên lập tức quay đầu lại hỏi:
“Bên phía cảnh sát có tin tức gì chưa? Giờ hệ thống giám sát tiên tiến thế cơ mà, không tra camera được à?”
Người đàn ông bị hỏi bất ngờ khựng lại, ấp úng không biết trả lời sao.
“Nói mau đi!”
Anh ta nuốt nước bọt, nói khẽ: “Cảnh sát bảo...”
“Tiểu Văn chạy về hướng cổng sau khu chợ, bên đó là một khu phố cũ xuống cấp.”
“Hệ thống giám sát ở đó hỏng hóc từ lâu, hiện vẫn chưa lần ra dấu vết tiếp theo của Tiểu Văn.”
“Nhưng họ đã cử cảnh sát khu vực đến hiện trường tìm kiếm rồi.”
Nghe đến đây, bà cụ ngồi trên sofa quỳ phịch xuống trước tượng Quan Âm đặt cạnh đó.
“Mọi lỗi lầm đều là do tôi, con bé thì vô tội...”
“Chỉ cần Tiểu Văn bình an vô sự, mạng già này đổi lấy cũng được...”
Tần Xuyên vội vã bước đến đỡ mẹ dậy:
“Thôi mẹ, đừng khóc nữa!”
“Cầu khấn gì cũng vô ích cả. Mẹ cứ ở nhà chờ, con đi tìm tiếp...”
Tần Xuyên nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt. Từ lúc biết tin con gái mất tích, anh đã bật bộ đếm giờ.
Đã hơn ba tiếng hai mươi phút trôi qua rồi. Trong khoảng thời gian này, ai biết được có chuyện gì xảy ra hay không...
Lâm Quốc Đống sau khi báo cảnh sát vẫn tiếp tục chia cơm cho mọi người, nhưng mắt thì luôn dõi theo cô bé đang ăn bên tay phải.
Thấy cô bé ngoan ngoãn ngồi ăn trên bậc thềm, ông mới tạm yên lòng.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cổng bệnh viện, hai cảnh sát mặc đồng phục bước xuống.
Trùng hợp thay, trong suốt hơn ba tiếng cô bé bị lạc, vì quá sợ nên cứ cắm đầu chạy mãi, chạy ra khỏi cả khu vực tìm kiếm mà cảnh sát đã khoanh vùng.
Vì thế, hai cảnh sát này không nhận được thông báo nào về việc có trẻ em mất tích.
Lâm Quốc Đống vội lau tay vào tạp dề rồi chạy đến.
“Các anh cảnh sát, tôi là người gọi báo đấy. Có một bé gái đi lạc.”
Cảnh sát nghiêm túc chào ông một cái.
“Chú ơi, chú phát hiện ra bé gái đi lạc này từ khi nào và ở đâu?”
Sau một hồi hỏi han, một cảnh sát ngồi xuống trước mặt cô bé.
“Bé con, chú là cảnh sát đây.”
“Con có nhớ số điện thoại của bố mẹ hoặc ông bà không?”
Cô bé vẫn cắm cúi xúc cơm, lắc đầu.
“Vậy con có nhớ nhà mình ở đâu không, hoặc gần đó có công trình gì đặc biệt không?”
Cô bé gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng, lại lắc đầu.
Cảnh sát đứng dậy, bất lực nói với Lâm Quốc Đống:
“Chú ơi, bé không nhớ thông tin liên lạc của người nhà. Bọn con sẽ đưa bé về đồn ạ.”
Tần Xuyên lập tức quay đầu lại hỏi:
“Bên phía cảnh sát có tin tức gì chưa? Giờ hệ thống giám sát tiên tiến thế cơ mà, không tra camera được à?”
Người đàn ông bị hỏi bất ngờ khựng lại, ấp úng không biết trả lời sao.
“Nói mau đi!”
Anh ta nuốt nước bọt, nói khẽ: “Cảnh sát bảo...”
“Tiểu Văn chạy về hướng cổng sau khu chợ, bên đó là một khu phố cũ xuống cấp.”
“Hệ thống giám sát ở đó hỏng hóc từ lâu, hiện vẫn chưa lần ra dấu vết tiếp theo của Tiểu Văn.”
“Nhưng họ đã cử cảnh sát khu vực đến hiện trường tìm kiếm rồi.”
Nghe đến đây, bà cụ ngồi trên sofa quỳ phịch xuống trước tượng Quan Âm đặt cạnh đó.
“Mọi lỗi lầm đều là do tôi, con bé thì vô tội...”
“Chỉ cần Tiểu Văn bình an vô sự, mạng già này đổi lấy cũng được...”
“Thôi mẹ, đừng khóc nữa!”
“Cầu khấn gì cũng vô ích cả. Mẹ cứ ở nhà chờ, con đi tìm tiếp...”
Tần Xuyên nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt. Từ lúc biết tin con gái mất tích, anh đã bật bộ đếm giờ.
Đã hơn ba tiếng hai mươi phút trôi qua rồi. Trong khoảng thời gian này, ai biết được có chuyện gì xảy ra hay không...
Lâm Quốc Đống sau khi báo cảnh sát vẫn tiếp tục chia cơm cho mọi người, nhưng mắt thì luôn dõi theo cô bé đang ăn bên tay phải.
Thấy cô bé ngoan ngoãn ngồi ăn trên bậc thềm, ông mới tạm yên lòng.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cổng bệnh viện, hai cảnh sát mặc đồng phục bước xuống.
Trùng hợp thay, trong suốt hơn ba tiếng cô bé bị lạc, vì quá sợ nên cứ cắm đầu chạy mãi, chạy ra khỏi cả khu vực tìm kiếm mà cảnh sát đã khoanh vùng.
Lâm Quốc Đống vội lau tay vào tạp dề rồi chạy đến.
“Các anh cảnh sát, tôi là người gọi báo đấy. Có một bé gái đi lạc.”
Cảnh sát nghiêm túc chào ông một cái.
“Chú ơi, chú phát hiện ra bé gái đi lạc này từ khi nào và ở đâu?”
Sau một hồi hỏi han, một cảnh sát ngồi xuống trước mặt cô bé.
“Bé con, chú là cảnh sát đây.”
“Con có nhớ số điện thoại của bố mẹ hoặc ông bà không?”
Cô bé vẫn cắm cúi xúc cơm, lắc đầu.
“Vậy con có nhớ nhà mình ở đâu không, hoặc gần đó có công trình gì đặc biệt không?”
Cô bé gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng, lại lắc đầu.
Cảnh sát đứng dậy, bất lực nói với Lâm Quốc Đống:
“Chú ơi, bé không nhớ thông tin liên lạc của người nhà. Bọn con sẽ đưa bé về đồn ạ.”
11
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
