TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50

Edit: Hến Con.

“Sẽ có nữ cảnh sát chăm sóc bé, còn bọn con sẽ cố gắng liên lạc với gia đình.”

Thấy họ sắp đưa cô bé lên xe, Lâm Quốc Đống vội vàng kéo tay viên cảnh sát:

“Cảnh sát ơi, khoan đã...”

“Không phải, anh cảnh sát à, con bé này chắc là cả ngày chưa có gì bỏ bụng, để nó ăn xong rồi hẵng đi được không?”

Viên cảnh sát nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu.

Anh ta liên tục ngáp, vừa nhìn cô bé từng miếng từng miếng ăn phần cơm gà nóng hổi, vừa cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. Tối qua vì theo dõi một vụ liên quan đến tụ điểm mại da^ʍ, anh phải canh ngoài đường suốt đêm không chợp mắt.

Hôm nay, trong đồn có mấy người sốt, không còn cách nào, anh lại phải trực ca ngày. Bây giờ thì đói meo mà người thì rã rời, nếu không phải có đồng nghiệp lái xe, anh cũng chẳng dám tự mình điều khiển xe cảnh sát.

“Ục...”

Tiếng bụng đói vang lên dưới lớp cảnh phục.

Ông Lâm Quốc Đống bật cười, nhìn anh cảnh sát:

“Cậu có muốn ăn không? Cơm gà sốt cay ngon lắm đấy…”

Cảnh sát vội xua tay từ chối:

“Không không, con đang làm nhiệm vụ mà, sao dám ăn.”

Lâm Quốc Đống mỉm cười, mở nắp hộp cơm ra, mùi thơm ngào ngạt lập tức lan toả khắp nơi.

Cảnh sát nuốt nước bọt cái ực, quai hàm khẽ giật — rõ ràng là mùi thơm khiến anh không cưỡng nổi.

“Cậu trai trẻ à, dù bận đến mấy cũng phải ăn uống tử tế. Không là dạ dày hỏng lúc nào không hay đâu.

Mà con bé này ăn chậm lắm, chắc còn lâu mới xong.”

Cảnh sát nhìn chằm chằm vào cơm trắng và gà sốt thơm lừng trong nồi, cuối cùng cũng không chịu nổi cơn cám dỗ. Gãi đầu ngại ngùng:

“Vậy… vậy chú cho con hai phần nhé.”

Anh thanh toán rồi cùng đồng nghiệp ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, tạo nên một khung cảnh vừa an toàn vừa ấm áp.

Anh cảnh sát gắp một miếng gà cho vào miệng, ngay lập tức bị vị ngon lan toả đánh gục:

“Trời ơi, tay nghề của chú đúng là đỉnh của chóp! Món này phải gọi là cực phẩm luôn rồi!”

Mỗi miếng gà ăn vào như kéo theo cả nửa hộp cơm, chưa đầy ba phút đã sạch trơn.

Thịt gà mềm, hơi cay nhẹ nhưng không hề rát miệng, ngược lại còn khiến trán anh đổ mồ hôi nhẹ, phải tháo mũ ra vuốt mái tóc ẩm ướt.

Toàn thân anh như được nắng chiếu qua, ấm áp và dễ chịu lạ kỳ.

“Tối qua con trực suốt đêm, buồn ngủ muốn xỉu. Ăn xong phần cơm của chú, tự nhiên thấy khoẻ hẳn ra.”

Anh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên trời xanh mây trắng, mắt lơ đãng — nhưng lòng thì ấm cúng và mãn nguyện chưa từng thấy.

12

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.