TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48

Edit: Hến Con.

“Không sao, ông chỉ thích sưu tầm mấy thứ không đáng tiền thôi. Giống như con thích chơi búp bê vậy, chịu bán không?”

Cô bé suy nghĩ một lúc lâu rồi mới gật đầu.

Đôi tay mũm mĩm như củ sen từng đoạn duỗi ra, đưa đồng xu cho ông.

Lâm Quốc Đống cẩn thận cất đồng xu vào túi, rồi đưa cho cô bé 30 tệ, sau đó đi về phía xe bán cơm.

“Bé con, cơm của ông bán 30 tệ một suất. Giờ con có tiền rồi, muốn ăn một phần không?”

Cô bé nhìn tờ tiền trong tay, vì còn nhỏ nên rõ ràng không hiểu nổi chuyện mua bán vừa rồi rốt cuộc là thế nào. Sao tự dưng bé lại có tiền vậy?

Nhưng dù sao cũng là trẻ con, mùi thơm nghi ngút từ xe cơm khiến bụng cô bé lại réo lên “ùng ục”.

Cô bé gật đầu, đưa tiền cho ông. Lâm Quốc Đống lấy một hộp cơm, múc đầy cơm trắng và thịt gà.

“Cầm cho chắc nhé, đừng để đổ. Con cứ ngồi ăn bên cạnh ông là được.”

Cô bé vừa đưa tay định nhận hộp cơm, Lâm Quốc Đống đã trông thấy lòng bàn tay cô bé lấm lem bùn đất. Chắc hẳn là do khi bị chó đuổi, cô bị ngã và tay bị lấm bẩn.

Ông liền ngồi xổm xuống, lấy khăn lau tay cho cô bé thật sạch.

Thấy cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống bậc thềm ăn cơm, Lâm Quốc Đống mới yên tâm rút điện thoại ra gọi báo cảnh sát.

Tại thành phố Giang Thành, khu biệt thự Tử Vi Hoa Viên.

Bên ngoài một căn biệt thự đơn lập, vài con chim sẻ đang đậu trên mái hiên phơi nắng.

Nhưng bên trong nhà thì đang rối như canh hẹ.

Một bà cụ ngồi trên ghế sofa gỗ lim chạm khắc hoa văn tinh xảo, khóc không thành tiếng, khóe mắt đỏ ửng và sưng húp.

“Tần Xuyên à, mẹ không cố ý đâu... lúc mẹ dùng điện thoại để trả tiền thì lỡ buông tay Tiểu Văn ra.”

“Đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, quay lại thì thấy đường đầy người, mẹ tìm mãi cũng không thấy con bé đâu...”

Tần Xuyên cao gần mét tám lăm, mặc vest chỉn chu, nhưng mái tóc bóng lộn được vuốt keo giờ đã rối bù. Rõ ràng anh vừa vội vã chạy về từ công ty.

“Mẹ, mẹ đừng lo quá. Con báo công an rồi.”

Dù nói vậy, nhưng cà vạt lệch, dáng vẻ đi đi lại lại đầy căng thẳng của anh trong phòng khách đã nói lên tất cả — anh đang cực kỳ hoảng loạn.

Lúc này, từ cửa vọng đến tiếng bước chân dồn dập.

“Giám đốc, để đẩy nhanh việc tìm kiếm, tôi đã huy động cả giúp việc ở nhà và toàn bộ nhân viên công ty, chia nhau tìm quanh khu vực Tiểu Văn bị lạc.”

11

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.