0 chữ
Chương 47
Chương 47
Edit: Hến Con.
Cứ mỗi lần gần đến lượt, bé lại lùi xuống sau vài người, cứ thế rút mãi về cuối hàng.
Tới lúc mọi người đều đã mua cơm, ngồi xuống bậc thềm ăn ngon lành, bé vẫn đứng im tại chỗ, đôi tay mũm mĩm bấu lấy vạt váy.
Lâm Quốc Đống đi tới ngồi xổm xuống.
“Bé con, con cũng muốn mua cơm à?”
Bé gái có mái tóc dài buộc thành hai búi, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn trông như búp bê.
Chỉ là tóc hơi rối, hai má cũng dính chút bẩn.
“Con… ừm.”
Ông hơi khó hiểu, hỏi tiếp:
“Thế sao con cứ đứng cuối hàng mãi vậy?”
Bé con xoay xoay đồng xu gì đó đã mờ chữ trong tay, lí nhí đáp: “Con… không có tiền…”
Nghe vậy, đôi mắt vốn đã sụp xuống của ông Lâm Quốc Đống càng trĩu nặng.
Ông đứng dậy nhìn quanh, không thấy người lớn nào đi cùng.
“Thế ba mẹ con có biết con ra ngoài mua cơm không?”
Bé gái lắc đầu.
“Con không nhớ nhà ở đâu nữa… lúc bà dắt con đi mua đồ thì có con chó to đuổi theo, nó sủa to lắm…”
“Con sợ quá nên chạy vào đám đông, nhưng con chó vẫn đuổi theo.”
“Con không biết mình chạy đến đâu luôn…”
“Trên đường con bị ngã, làm bẩn cả chiếc váy rồi… nếu mẹ biết chắc sẽ mắng con…”
Con bé nhìn váy mình, đưa tay phủi phủi lớp đất dính trên đó, rồi quay sang nhìn cánh tay mũm mĩm của mình – chỗ khuỷu tay đã trầy xước, lộ ra vài vết thương nhỏ.
Lâm Quốc Đống vội lấy khăn ướt sạch lau vết thương cho bé.
“Đau…”
Bé con nhăn mặt, trốn tránh vì đau rát.
Ông bèn lấy vài miếng sơn tra đã rửa sạch từ túi áo ra.
“Bé con, có muốn ăn thử món chua chua ngọt ngọt này không?”
Bé gật đầu, cầm lấy ăn luôn.
Nhân lúc con bé mải nhai, ông tranh thủ lau sạch vết thương.
Có vẻ vị chua ngọt kí©h thí©ɧ khẩu vị của bé, khiến bụng nó reo lên “ùng ục” một tiếng rõ to.
Con bé vội vàng dùng tay che bụng lại, ngượng ngùng – tay vừa dính sơn tra lại bôi lem thêm lên chiếc váy hồng.
Lâm Quốc Đống nghe vậy thì lòng chùng xuống, bé gái này rõ là đi lạc rồi.
Một đứa nhỏ dễ thương như thế, nếu gặp người xấu thì nguy.
Nhưng lại bị hệ thống giới hạn, ông không thể cho cơm miễn phí.
Nghĩ một lúc, ông kéo bé sang một bên.
Thấy bé đang cầm mấy đồng xu trông như từ máy chơi game, ông lấy ra 30 tệ.
“Bé con, ông rất thích đồng xu trong tay con, con có thể bán lại cho ông không?”
Cô bé nhìn đồng xu, ánh mắt ngập ngừng:
“Ông ơi, cái này… không đáng tiền đâu ạ…”
Cứ mỗi lần gần đến lượt, bé lại lùi xuống sau vài người, cứ thế rút mãi về cuối hàng.
Tới lúc mọi người đều đã mua cơm, ngồi xuống bậc thềm ăn ngon lành, bé vẫn đứng im tại chỗ, đôi tay mũm mĩm bấu lấy vạt váy.
Lâm Quốc Đống đi tới ngồi xổm xuống.
“Bé con, con cũng muốn mua cơm à?”
Bé gái có mái tóc dài buộc thành hai búi, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn trông như búp bê.
Chỉ là tóc hơi rối, hai má cũng dính chút bẩn.
“Con… ừm.”
Ông hơi khó hiểu, hỏi tiếp:
“Thế sao con cứ đứng cuối hàng mãi vậy?”
Bé con xoay xoay đồng xu gì đó đã mờ chữ trong tay, lí nhí đáp: “Con… không có tiền…”
Nghe vậy, đôi mắt vốn đã sụp xuống của ông Lâm Quốc Đống càng trĩu nặng.
Ông đứng dậy nhìn quanh, không thấy người lớn nào đi cùng.
“Thế ba mẹ con có biết con ra ngoài mua cơm không?”
“Con không nhớ nhà ở đâu nữa… lúc bà dắt con đi mua đồ thì có con chó to đuổi theo, nó sủa to lắm…”
“Con sợ quá nên chạy vào đám đông, nhưng con chó vẫn đuổi theo.”
“Con không biết mình chạy đến đâu luôn…”
“Trên đường con bị ngã, làm bẩn cả chiếc váy rồi… nếu mẹ biết chắc sẽ mắng con…”
Con bé nhìn váy mình, đưa tay phủi phủi lớp đất dính trên đó, rồi quay sang nhìn cánh tay mũm mĩm của mình – chỗ khuỷu tay đã trầy xước, lộ ra vài vết thương nhỏ.
Lâm Quốc Đống vội lấy khăn ướt sạch lau vết thương cho bé.
“Đau…”
Bé con nhăn mặt, trốn tránh vì đau rát.
Ông bèn lấy vài miếng sơn tra đã rửa sạch từ túi áo ra.
“Bé con, có muốn ăn thử món chua chua ngọt ngọt này không?”
Bé gật đầu, cầm lấy ăn luôn.
Nhân lúc con bé mải nhai, ông tranh thủ lau sạch vết thương.
Con bé vội vàng dùng tay che bụng lại, ngượng ngùng – tay vừa dính sơn tra lại bôi lem thêm lên chiếc váy hồng.
Lâm Quốc Đống nghe vậy thì lòng chùng xuống, bé gái này rõ là đi lạc rồi.
Một đứa nhỏ dễ thương như thế, nếu gặp người xấu thì nguy.
Nhưng lại bị hệ thống giới hạn, ông không thể cho cơm miễn phí.
Nghĩ một lúc, ông kéo bé sang một bên.
Thấy bé đang cầm mấy đồng xu trông như từ máy chơi game, ông lấy ra 30 tệ.
“Bé con, ông rất thích đồng xu trong tay con, con có thể bán lại cho ông không?”
Cô bé nhìn đồng xu, ánh mắt ngập ngừng:
“Ông ơi, cái này… không đáng tiền đâu ạ…”
11
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
