TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Edit: Hến Con.

“Xếp hàng cái kiểu gì mà chen lấn thế hả! Ngay cả bệnh nhân mà cũng chen hàng à? Đạo đức đâu rồi? Ý thức công dân đâu rồi? Số điện thoại tố cáo đâu?”

“Đúng rồi đấy! Tôi còn què chân mà vẫn chịu khó xếp hàng đây này, mấy người ra sau mà xếp!”

Chẳng mấy chốc, nồi cơm cũng hết sạch. Những bệnh nhân mua được ôm hộp cơm chan nước sốt trong tay, nét mặt sung sướиɠ như thể đang ôm cả nồi “Phật nhảy tường” (món ăn siêu thượng hạng trong ẩm thực Trung Hoa), rồi vui vẻ quay lại bệnh viện.

Những người chưa mua được thì nhìn họ bằng ánh mắt đầy ganh tị, cứ như vừa bỏ lỡ cơ hội nhận chữ ký của Châu Kiệt Luân vậy.

“Ông ơi, ngày mai ông còn bán nữa không?”

“Phải đó! Mai ông nấu nhiều thêm đi, tụi con còn muốn ăn tiếp!”

Khóe mắt đầy nếp nhăn của ông Lâm Quốc Đống cong lên, ông cười đáp:

“Có, nhất định có. Ngày mai ông sẽ đợi các con ngay trước cổng bệnh viện.”

Sau khi đám người rời đi, nam sinh viên vẫn đang quay phim bước tới gần. Trong nồi đã sạch bóng, nhưng mắt cậu tinh lắm, liếc thấy còn mấy hạt cơm dính ở thành nồi. Cậu bèn đưa tay nhón lấy hai hạt bỏ vào miệng.

“Sao cơm lại có mùi thơm thanh thanh của tre thế nhỉ?”

Ông Lâm Quốc Đống cười, vẫy tay với cậu sinh viên.

“Hết sạch rồi con trai à, mai quay lại mua nhé.”

Sau đó ông quay sang nhìn Khương Dạ và Khô Lâu Binh.

“Hôm nay thật sự cảm ơn hai đứa, hay là ông chia cho hai đứa chút tiền nhé, làm bao nhiêu việc như vậy rồi.”

Hai người đồng loạt lắc đầu.

“Vậy… để ông mua gì ngon ngon cho hai đứa ăn nhé?”

“Muốn ăn đậu hũ thối không?”

Nghe đến đây, cả hai người lập tức thấy bụng cồn cào, suýt nữa nôn ra hết chỗ cơm cà chua trứng vừa ăn.

Cả hai đều cảm thấy như thể đã nghiện món cơm của ông mất rồi.

Sau khi ổn định lại tinh thần, bọn họ đồng thanh nói:

“Ông ơi, chỉ cần mai ông lại đến, để tụi con được ăn thêm bữa nữa là tụi con vui rồi.”

Ông Lâm Quốc Đống đưa hai bàn tay nhăn nheo như vỏ cây ra, lần lượt bắt tay với Khương Dạ và Khô Lâu Binh.

“Các con ngoan lắm, hôm nay cảm ơn hai đứa đã giúp ông. Mai ông sẽ quay lại.”

Lâm Quốc Đống đạp chiếc xe ba bánh, vừa đi vừa ngân nga một giai điệu nhỏ trên đường về nhà.

Toàn bộ phần cơm hôm nay bán sạch không sót hạt nào, lãi ròng lên đến 3.500 tệ.

11

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.