0 chữ
Chương 23
Chương 23
Edit: Hến Con.
Thấy ai cũng bán tín bán nghi, ông liền mở nắp nồi, dùng vá khuấy một vòng — cà chua xào trứng bán sạch trơn, chỉ còn lại lớp nước sốt màu hổ phách sánh đặc bên dưới.
“Ông không nói dối đâu, tụi con xem đi, hết thật rồi.”
Lúc này, một cậu bé mập mạp chạy lên, vừa hít hít vừa hỏi: “Ông ơi, con không cần cà chua với trứng đâu!”
“Cơm còn nửa nồi kìa! Ông chan nước sốt lên, con trộn cơm ăn!”
Cậu vừa dứt lời, cả đám phía sau lập tức nhìn chằm chằm vào phần nước sốt màu hổ phách còn lại.
Gạo trắng óng ánh, thơm lừng mùi tre và gạo mới… cộng thêm lớp nước sốt đậm đà nữa…
“Đúng rồi đó! Từ nhỏ con đã thích ăn cơm trộn!”
“Ông ơi! Cho con phần cơm chan sốt luôn!”
(⊙_⊙;)…
Lâm Quốc Đống đứng đơ tại chỗ — cái này thì tính tiền sao đây!
Nhưng nhìn từng khuôn mặt trông mong đang hướng về phía mình, ông chỉ biết cười bất lực:
“Được, được, được… miễn tụi con chịu ăn là ông vui rồi. Xếp hàng đàng hoàng nha, ông chan nước sốt cho từng đứa!”
Cậu bé mập là người đầu tiên nhận được phần “cơm chan nước sốt đặc biệt”, đứng sang một bên, vừa nhìn hộp cơm vừa trầm trồ:
“Trời đất, nhìn hộp cơm này, không có rau mà vẫn thấy ngon muốn xỉu!”
“Ăn không thôi cũng thơm dữ dằn! Ông ơi, gạo này chắc mắc lắm hả?”
“Đúng rồi đó! Con chưa từng thấy loại gạo nào đẹp vậy luôn, chắc khó mua lắm.”
Lâm Quốc Đống nhìn nồi cơm rồi cạn lời:
“Ông cũng không biết nữa…”
“Lấy từ trong tủ lạnh ra mà…”
(⊙_⊙;)…
Lúc này, nam sinh viên đại học quay phim bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
“Cái gì thế này chứ!”
“Chỉ bày một cái xe bán cơm thôi mà cũng cạnh tranh gắt vậy à? Thuê người tạo hiệu ứng cũng không cần nhiều đến thế đâu nhỉ?”
“Còn có người chống nạng nữa chứ, thân thể không lành lặn mà vẫn kiên trì ra ngoài kiếm tiền, đúng là truyền cảm hứng thật sự!”
Cơn tò mò mãnh liệt khiến cậu chen lên phía trước, đưa ống kính hướng về nồi cơm.
“Xì…”
Mùi thơm của gạo nóng hổi bốc lên, hơi nước đọng lại thành lớp sương mờ trên màn hình điện thoại.
Qua màn hình, cậu thấy từng hạt cơm trong nồi trắng mịn như ngọc, sáng bóng và đều tăm tắp, cứ như được sao chép dán ra từ cùng một khuôn mẫu vậy.
“Camera thường đấy nhé, tôi không dùng filter đâu…”
Cảnh quay từ chiếc điện thoại hơn một triệu của cậu, nhìn mà còn hấp dẫn hơn cả mấy chương trình ẩm thực quay bằng máy chuyên dụng của đài trung ương.
Thấy ai cũng bán tín bán nghi, ông liền mở nắp nồi, dùng vá khuấy một vòng — cà chua xào trứng bán sạch trơn, chỉ còn lại lớp nước sốt màu hổ phách sánh đặc bên dưới.
“Ông không nói dối đâu, tụi con xem đi, hết thật rồi.”
Lúc này, một cậu bé mập mạp chạy lên, vừa hít hít vừa hỏi: “Ông ơi, con không cần cà chua với trứng đâu!”
“Cơm còn nửa nồi kìa! Ông chan nước sốt lên, con trộn cơm ăn!”
Cậu vừa dứt lời, cả đám phía sau lập tức nhìn chằm chằm vào phần nước sốt màu hổ phách còn lại.
Gạo trắng óng ánh, thơm lừng mùi tre và gạo mới… cộng thêm lớp nước sốt đậm đà nữa…
“Đúng rồi đó! Từ nhỏ con đã thích ăn cơm trộn!”
“Ông ơi! Cho con phần cơm chan sốt luôn!”
(⊙_⊙;)…
Lâm Quốc Đống đứng đơ tại chỗ — cái này thì tính tiền sao đây!
“Được, được, được… miễn tụi con chịu ăn là ông vui rồi. Xếp hàng đàng hoàng nha, ông chan nước sốt cho từng đứa!”
Cậu bé mập là người đầu tiên nhận được phần “cơm chan nước sốt đặc biệt”, đứng sang một bên, vừa nhìn hộp cơm vừa trầm trồ:
“Trời đất, nhìn hộp cơm này, không có rau mà vẫn thấy ngon muốn xỉu!”
“Ăn không thôi cũng thơm dữ dằn! Ông ơi, gạo này chắc mắc lắm hả?”
“Đúng rồi đó! Con chưa từng thấy loại gạo nào đẹp vậy luôn, chắc khó mua lắm.”
Lâm Quốc Đống nhìn nồi cơm rồi cạn lời:
“Ông cũng không biết nữa…”
“Lấy từ trong tủ lạnh ra mà…”
(⊙_⊙;)…
Lúc này, nam sinh viên đại học quay phim bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
“Chỉ bày một cái xe bán cơm thôi mà cũng cạnh tranh gắt vậy à? Thuê người tạo hiệu ứng cũng không cần nhiều đến thế đâu nhỉ?”
“Còn có người chống nạng nữa chứ, thân thể không lành lặn mà vẫn kiên trì ra ngoài kiếm tiền, đúng là truyền cảm hứng thật sự!”
Cơn tò mò mãnh liệt khiến cậu chen lên phía trước, đưa ống kính hướng về nồi cơm.
“Xì…”
Mùi thơm của gạo nóng hổi bốc lên, hơi nước đọng lại thành lớp sương mờ trên màn hình điện thoại.
Qua màn hình, cậu thấy từng hạt cơm trong nồi trắng mịn như ngọc, sáng bóng và đều tăm tắp, cứ như được sao chép dán ra từ cùng một khuôn mẫu vậy.
“Camera thường đấy nhé, tôi không dùng filter đâu…”
Cảnh quay từ chiếc điện thoại hơn một triệu của cậu, nhìn mà còn hấp dẫn hơn cả mấy chương trình ẩm thực quay bằng máy chuyên dụng của đài trung ương.
13
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
