TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Edit: Hến Con.

“Vừa nãy có thằng bạn con bên khoa tâm thần bảo, ở đây có cơm sốt ngon lắm.”

“Ông không biết chứ, căn tin bệnh viện hình như có người quen lãnh đạo nào đó thầu lại, cơm ở đấy ăn dở đến mức chó còn chẳng thèm ăn.”

Nghe đến đó, Lâm Quốc Đống vội gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, múc cho cậu một phần cơm đầy ụ.

“Cậu trai, ông múc cho con nhiều đấy. Con trai cần ăn nhiều một chút mới khỏe nhanh được.”

Nghe vậy, cậu thanh niên dù mắt vẫn lén liếc về phía bà chủ đậu hũ thối.

Nhưng trong lòng như bị chạm đến một góc mềm mại, đôi mắt bỗng nhòe đi. Ôm hộp cơm vào lòng, cậu thì thầm:

“Từ khi mắt con bị như vậy, ai cũng tránh xa con.”

“Họ nói con nhìn láo lắm, trông cứ gian manh, không được đứng đắn.”

“Lần cuối cùng có người nói chuyện tử tế với con như vầy… chắc là ông ngoại con…”

Lâm Quốc Đống chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.

“Xong chưa đấy? Tới lượt tôi rồi nha!”

Từ lúc ông mở nắp nồi, mùi thơm bốc lên ngào ngạt, khiến cả hàng người sau cứ nuốt nước miếng liên tục.

“Ông ơi, cho con một phần!”

Lâm Quốc Đống nhìn người trẻ vừa bước tới, một bên mắt bị băng kín, liền cười rồi đưa cho một hộp cơm.

“Cũng ở khoa mắt hả? Ăn uống cho đàng hoàng, mới mau khỏe được.”

Người trẻ nghe mà khựng lại — từ nhỏ tới lớn cậu toàn mua đồ kiểu đưa tiền lấy hàng, giờ có người quan tâm tình trạng bệnh và còn chúc mau lành?

“Ông ơi, cho con hai phần!”

Lâm Quốc Đống quay sang thì thấy một bé gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi, chống nạng đi tới.

“Cô bé à, một mình con ăn không hết hai phần đâu. Cơm ông nấu nhiều lắm đó.”

Bé gái bật cười khúc khích.

“Con ở khoa xương, phòng con có bạn ngồi xe lăn không ra ngoài được. Con mua giùm bạn ấy một phần.”

Nghe ông nói vậy, đám đông phía sau ngơ ngác: “Ủa? Có người bán hàng mà lại sợ khách ăn không hết, còn khuyên mua ít à?”

“Ông này đúng là thần tiên giữa đời thường luôn!”

Với sự giúp đỡ của Khương Dạ và anh chàng Khô Lâu Binh, nồi cơm chan sốt cà chua nhanh chóng bán hết sạch.

Lâm Quốc Đống ngập ngừng, giọng vừa áy náy vừa tiếc nuối, nói với những người còn đang xếp hàng:

“Các con ơi, xin lỗi nhé, cơm hôm nay bán hết mất rồi…”

Lời vừa dứt, đám người phía sau lập tức nhốn nháo:

“Hả?! Đã hết rồi á?!”

“Con xếp hàng nãy giờ đó!”

“Đúng đó! Con bị ông làm cho thèm chết đi được, giờ nói hết là sao?!”

"(ˉ﹃ˉ)…"

13

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.