0 chữ
Chương 21
Chương 21
Edit: Hến Con.
Khương Dạ đứng dậy, kéo Lâm Quốc Đống đi ra ngoài. Mẹ Khương thấy vậy thì vội hỏi: “Con gái, con đi đâu đấy?”
Khương Dạ cười cười, nói: “Mẹ ơi, con ăn no quá rồi. Lát nữa có người đến mua cơm, con đi giúp ông một tay coi như vận động tiêu hóa.”
Khô Lâu Binh run rẩy đứng dậy, không phải vì yếu ớt hay mất sức.
Mà là do ăn quá no, đứng không vững.
“Tôi tôi tôi! Tôi cũng đi giúp với!”
Y tá và mẹ Khương nhìn nhau, trong lòng cùng một suy nghĩ.
Với hai người họ, điều quan trọng nhất là Khương Dạ và Khô Lâu Binh kia sớm hồi phục sức khỏe.
Cùng lúc đó, bên ngoài cổng bệnh viện, cậu sinh viên ngành nhϊếp ảnh từng quay cảnh Lâm Quốc Đống đang ngồi thẫn thờ, hơi thất vọng.
“Haizz, thì ra ông cụ là người bán cơm sốt, cứ tưởng quay được tin nóng gì cơ.”
Ngay lúc cậu chuẩn bị rời đi, thấy Lâm Quốc Đống cùng hai người mặc đồ bệnh nhân đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, trước cổng bệnh viện bỗng xuất hiện một cảnh tượng kinh hãi như trong phim.
Cứ như bức tường trại tâm thần bị đập đổ, từng đợt người mặc đồng phục bệnh nhân trắng xanh ùa ra.
Không ít người chống gậy, bước đi tập tễnh, cả cảnh tượng trông chẳng khác gì một bộ phim xác sống lúc bệnh viện bị chiếm đóng.
“Trời đất ơi!!!”
“Đây là bạo loạn hay là gây rối ở bệnh viện vậy?!”
Cậu sinh viên vội vàng rút điện thoại ra quay. Chỉ thấy những “đồng bệnh tương liên” vừa chạy ra ngoài liền bắt đầu nhìn đông ngó tây.
“Ở đâu thế nhỉ? Trong nhóm chẳng ai nói tên quán cả!”
“Cơm sốt đâu! Tôi muốn ăn cơm sốt ngon cơ!”
Mọi người dáo dác nhìn quanh, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên:
“Chào mọi người! Mình là Khương Dạ đây!”
“Mau đến mua cơm sốt ngon đi nào!”
...
Lâm Quốc Đống thấy mấy chục người lao về phía mình, sợ đến mức chân run lên, suýt nữa lại tính quay đầu bỏ chạy.
“Bình tĩnh bình tĩnh, không phải tìm gây sự đâu, là đến mua cơm đấy.”
Một anh thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, thân hình rắn rỏi, là người chạy đến xe cơm đầu tiên.
“Ông ơi, chỗ này bán cơm sốt phải không? Cho con một phần nhé!”
Lâm Quốc Đống vừa múc cơm vừa tò mò hỏi:
“Cậu đến đây mua cơm mà cứ nhìn chằm chằm sang quầy bán đậu hũ thối bên cạnh là sao?”
Vừa dứt lời, chị chủ quán đậu hũ thối giật mình quay đầu lại.
Chỉ thấy cậu thanh niên đó rõ ràng đang đối diện với Lâm Quốc Đống, nhưng mắt thì cứ liếc về phía chị ấy không rời.
“Không sao đâu ông, con ở khoa mắt mà, bị lé nhẹ thôi.”
Khương Dạ đứng dậy, kéo Lâm Quốc Đống đi ra ngoài. Mẹ Khương thấy vậy thì vội hỏi: “Con gái, con đi đâu đấy?”
Khương Dạ cười cười, nói: “Mẹ ơi, con ăn no quá rồi. Lát nữa có người đến mua cơm, con đi giúp ông một tay coi như vận động tiêu hóa.”
Khô Lâu Binh run rẩy đứng dậy, không phải vì yếu ớt hay mất sức.
Mà là do ăn quá no, đứng không vững.
“Tôi tôi tôi! Tôi cũng đi giúp với!”
Y tá và mẹ Khương nhìn nhau, trong lòng cùng một suy nghĩ.
Với hai người họ, điều quan trọng nhất là Khương Dạ và Khô Lâu Binh kia sớm hồi phục sức khỏe.
Cùng lúc đó, bên ngoài cổng bệnh viện, cậu sinh viên ngành nhϊếp ảnh từng quay cảnh Lâm Quốc Đống đang ngồi thẫn thờ, hơi thất vọng.
“Haizz, thì ra ông cụ là người bán cơm sốt, cứ tưởng quay được tin nóng gì cơ.”
Chẳng bao lâu sau, trước cổng bệnh viện bỗng xuất hiện một cảnh tượng kinh hãi như trong phim.
Cứ như bức tường trại tâm thần bị đập đổ, từng đợt người mặc đồng phục bệnh nhân trắng xanh ùa ra.
Không ít người chống gậy, bước đi tập tễnh, cả cảnh tượng trông chẳng khác gì một bộ phim xác sống lúc bệnh viện bị chiếm đóng.
“Trời đất ơi!!!”
“Đây là bạo loạn hay là gây rối ở bệnh viện vậy?!”
Cậu sinh viên vội vàng rút điện thoại ra quay. Chỉ thấy những “đồng bệnh tương liên” vừa chạy ra ngoài liền bắt đầu nhìn đông ngó tây.
“Ở đâu thế nhỉ? Trong nhóm chẳng ai nói tên quán cả!”
“Cơm sốt đâu! Tôi muốn ăn cơm sốt ngon cơ!”
Mọi người dáo dác nhìn quanh, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên:
“Mau đến mua cơm sốt ngon đi nào!”
...
Lâm Quốc Đống thấy mấy chục người lao về phía mình, sợ đến mức chân run lên, suýt nữa lại tính quay đầu bỏ chạy.
“Bình tĩnh bình tĩnh, không phải tìm gây sự đâu, là đến mua cơm đấy.”
Một anh thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, thân hình rắn rỏi, là người chạy đến xe cơm đầu tiên.
“Ông ơi, chỗ này bán cơm sốt phải không? Cho con một phần nhé!”
Lâm Quốc Đống vừa múc cơm vừa tò mò hỏi:
“Cậu đến đây mua cơm mà cứ nhìn chằm chằm sang quầy bán đậu hũ thối bên cạnh là sao?”
Vừa dứt lời, chị chủ quán đậu hũ thối giật mình quay đầu lại.
Chỉ thấy cậu thanh niên đó rõ ràng đang đối diện với Lâm Quốc Đống, nhưng mắt thì cứ liếc về phía chị ấy không rời.
“Không sao đâu ông, con ở khoa mắt mà, bị lé nhẹ thôi.”
12
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
