TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Edit: Hến Con.

Sau một bữa ăn no nê, bốn người ngồi trên bậc thềm, xoa bụng căng tròn, ai nấy đều thở dài thỏa mãn: “Cuộc đời này, còn gì khiến người ta hạnh phúc hơn một bữa ăn ngon nữa chứ!”

Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của cả nhóm, trong lòng Lâm Quốc Đống cũng thấy vui lây.

Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ chưa hoàn thành lại khiến ông có phần buồn phiền.

Lúc này, ông nhìn cô y tá đang ngồi bên cạnh, bỗng nảy ra một ý tưởng: “Con gái, con thấy cơm của ông có ngon không?”

Cô y tá gật đầu lia lịa.

“Vậy con có thể giúp ông hỏi một chút được không? Ông muốn vào trong bệnh viện bán cơm hộp. Tốt nhất là ở gần khu khoa tâm thần, ông đẩy xe đến đó cũng đỡ để bệnh nhân phải đi lại, ảnh hưởng đến hồi phục.”

Cô y tá nghe xong thì do dự một lát, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Xin lỗi ông ạ, con chỉ là một y tá nhỏ, không phải lãnh đạo gì nên không dám hứa hẹn. Nhưng con sẽ cố gắng giúp ông hỏi thử bên lãnh đạo bệnh viện.”

“Cơm ông nấu ngon thế này, chắc trước đây ông từng là bếp trưởng ở khách sạn lớn đúng không ạ?”

Lâm Quốc Đống nghe vậy thì mặt xụ xuống: “Ờ... ông chỉ có mỗi chứng minh thư thôi...”

Câu này vừa dứt, cả cô y tá lẫn mẹ của Khương Dạ đều sững sờ.

Không phải vì lo lắng vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm — vì từ thái độ và cách hành xử, ai cũng có thể nhận ra đây là một ông lão tốt bụng, làm việc nghiêm túc và cẩn thận.

“Sao cơ? Ông đùa à? Nấu ăn ngon thế mà không phải đầu bếp chuyên nghiệp sao?”

Lúc này, mẹ Khương Dạ dường như đã nhìn ra sự khó xử trong lòng ông, dịu dàng hỏi: “Chú ơi, chú đang gặp khó khăn gì đúng không?”

“Vừa hay tôi làm ở Hiệp hội Ẩm thực Giang Thành. Nếu chú cần giấy tờ, chứng chỉ hành nghề, tôi có thể đứng ra bảo đảm giúp chú làm hồ sơ. Như vậy thủ tục sẽ nhanh hơn rất nhiều.”

“Dù sao tài nghệ nấu ăn của chú là điều ai cũng thấy rõ, nếu có thể giúp thêm nhiều bệnh nhân được ăn món ngon, thì coi như tôi cũng góp phần làm việc tốt.”

Nghe vậy, đôi mắt già nua của Lâm Quốc Đống bỗng ánh lên đầy xúc động, ông vội vàng nắm lấy tay mẹ Khương Dạ: “Trên đời vẫn còn nhiều người tốt như con!”

Bà nhẹ nhàng đáp lại cái bắt tay ấy, mỉm cười: “Chú yên tâm, chỉ cần có đầy đủ giấy tờ, tôi tin chú nhất định sẽ được phép bán cơm trong bệnh viện.”

12

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.