TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Edit: Hến Con.

Lâm Quốc Đống nhìn hai người mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, ngạc nhiên hỏi: “Các con... bị tâm lý hả? À không, là bị chứng chán ăn phải không?”

Khương Dạ đang ăn quá sung, không mở miệng trả lời được, chỉ gật đầu lia lịa với Lâm Quốc Đống rồi tiếp tục cắm đầu vào hộp cơm.

Còn cậu "bộ xương di động" nghe xong cũng ngẩng đầu, gương mặt vốn vàng vọt nay đã có chút máu, lau khóe miệng còn dính nước sốt đỏ.

“Ông ơi, sao ông biết vậy ạ?”

“Con bị bệnh nhiều năm rồi, chẳng ăn được gì tử tế, toàn ăn đồ lỏng với thực phẩm thay thế thôi.”

“Trước đây cứ nhìn thấy cơm là muốn nôn, nhưng hôm nay thấy Khương Dạ ăn như phát điên thì con tò mò.”

“Cộng thêm màu sắc và mùi vị đều cực đỉnh, ăn hoài không thấy chán.”

Nghe vậy Lâm Quốc Đống cũng giật mình: “Cái gì cơ? Vài năm rồi chưa được ăn bữa cơm đàng hoàng à?”

“Giới trẻ bây giờ áp lực đã đủ lớn rồi, cuối ngày mà không có gì ngon để giải tỏa thì đúng là tàn đời.”

Nghĩ đến đây, ông nở nụ cười hiền từ, khuôn mặt già nua cùng mái tóc bạc phơ toát lên vẻ nhân hậu gần gũi.

“Con trai, con còn ăn không? Ông vẫn còn một nồi cơm to lắm...”

“Cứ ăn thoải mái đi, đừng ngại.”

Khô Lâu Binh nhìn dáng người còng lưng của Lâm Quốc Đống, đôi mắt hiền từ đầy nếp nhăn kia, không kìm được nước mắt đỏ hoe.

“Con nhớ ông nội con quá…”

“Hồi nhỏ, ông hay làm trứng xào cà chua cho con, bảo món đó bổ và giúp con cao lớn.”

“Mỗi lần đều hỏi con có đủ ăn không, sợ con bị đói.”

“Khi con lớn, ông nội từ quê lên Giang Thành thăm con, mang theo mấy món rau ông tự trồng.”

“Không ngờ trên đường bị tai nạn, cà chua đổ vương vãi khắp nơi… Rồi ông nội con cũng ra đi luôn từ đó. Từ lúc ấy, con chẳng còn cảm giác ngon miệng nữa…”

“Nhưng hôm nay ăn món này, con thấy như đang ăn cơm ông nội nấu năm nào vậy.”

Lâm Quốc Đống nghe mà tim chùng xuống – chết rồi… lỡ lời mất…

“Khụ khụ… con trai, đừng buồn quá…”

“Thế này đi, sau này cứ đói bụng thì ra cổng bệnh viện tìm ông. Mấy thứ khác ông không dám nói chứ cơm thì đảm bảo ngon, ăn no, không thiếu đâu.”

Nhưng càng dỗ, cậu ta càng khóc dữ hơn, nước mắt thi nhau rơi xuống hộp cơm.

Lâm Quốc Đống đang luống cuống không biết làm sao thì thấy cậu “bộ xương di động” lau nước mắt, đưa hộp cơm trống rỗng về phía ông: “Ông ơi…”

“Ông tốt thật đấy… nhưng mà… con chưa no…”

12

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.