TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Edit: Hến Con.

Cả bốn người mắt trợn tròn, thở hổn hển, vừa có vẻ kích động, vừa hoang mang… còn có chút gì đó… dữ tợn?

“Chính là hắn! Cái áo lố lăng như vậy, tôi không thể nhầm được!”

Lâm Quốc Đống nghe vậy lòng chợt lạnh ngắt, mồ hôi lạnh túa ra.

“Chết rồi! Lẽ nào nguyên liệu hệ thống cho có vấn đề, làm người ta đau bụng sao?!”

“Không thể nào! Sáng nay mình ăn vẫn bình thường mà... hay là thể chất mỗi người khác nhau?”

Thấy cả nhóm bắt đầu lao về phía mình, Lâm Quốc Đống chợt hoảng loạn, bản năng mách bảo: chạy thôi!

Chết cha, mình bán chui, không giấy phép, bị lôi lên Cục quản lý an toàn thực phẩm thì tiêu đời mất!

Nghĩ vậy, ông vứt luôn cả xe đẩy, ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy.

“Này! Đừng có chạy!”

“Đứng lại đó! Không được chạy!”

Tiếng đuổi theo sau càng lúc càng lớn, Lâm Quốc Đống cũng chạy càng lúc càng nhanh.

“Các người đuổi chi dữ vậy trời?!”

Lâm Quốc Đống lúc này khổ sở không để đâu cho hết — xuyên không sang thế giới này, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành thì đã gặp đủ thứ rắc rối.

Cơm mình nấu tốn bao công sức, lỡ mà ăn vào gây chuyện thì tiêu đời!

Trời ơi oan quá! Mà nếu bị bên vệ sinh an toàn thực phẩm tóm thì sao?

Bản thân ông không có giấy khám sức khỏe, cũng chẳng có chứng chỉ vệ sinh an toàn thực phẩm.

Kiếp trước làm đầu bếp, ông hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề này. Bán đồ ăn không giấy phép chẳng khác nào lái xe không bằng, hay làm bác sĩ chui gây chết người — là phạm pháp thật đấy!

Nghĩ càng thấy sợ, Lâm Quốc Đống cắm đầu cắm cổ chạy như điên, khiến trên phố xuất hiện một cảnh tượng dở khóc dở cười.

Hai bệnh nhân, một y tá, một người nhà đuổi theo một ông chú mặc đồ đầu bếp — cả đám ai cũng ăn mặc kỳ lạ.

Đầu bếp, y tá, bệnh nhân... cứ thế đuổi chạy, chạy đuổi như thể đóng phim truyền hình.

Một sinh viên học viện điện ảnh tình cờ đi ngang qua, nghe trong đầu vang lên lời thầy hướng dẫn: “Nghệ thuật phải xuất phát từ cuộc sống, càng gần gũi càng tốt!”

Cậu sinh viên vừa nghe tiếng hô hét, quay đầu lại thấy cảnh tượng ấy thì lập tức rút điện thoại quay lại.

“Trời má ơi, ba nữ một nam đuổi theo ông già?! Cái gì mà phim đạo lý ngược đời vậy?!”

“Thật quá kịch tính luôn!”

Lâm Quốc Đống thì nào có rảnh quan tâm mấy chuyện đó, chỉ lo cắm mặt chạy. Nhưng chẳng được bao lâu...

Một cậu trai mặc áo bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng đột ngột xuất hiện bên trái, chạy song song bên ông.

12

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.