0 chữ
Chương 13
Chương 13
Edit: Hến Con.
“Tôi làm nghề này hơn 20 năm rồi, trên thế giới cũng chưa có phương pháp hay thuốc nào trị dứt điểm chứng biếng ăn. Chữa trị chủ yếu vẫn dựa vào tâm lý và thời gian.”
“Nhưng dù sao thì chịu ăn cơm cũng là tín hiệu tốt rồi.”
“Sau này theo dõi thêm xem có bị nôn ói hay không.”
“Cũng nhớ cho ăn đồ thanh đạm, lành mạnh thôi nhé, cay nóng quá dạ dày không chịu nổi đâu.”
Mẹ Khương Dạ gật đầu liên tục: “Vâng, cảm ơn bác sĩ. Tụi tôi sẽ để ý kỹ hơn.”
Bác sĩ rời đi rồi, Khô Lâu Binh – bệnh nhân nằm giường bên cạnh Khương Dạ – bỗng vén chăn, lộ ra đôi chân gầy nhẳng như que củi, khẽ bước tới gần y tá.
“Y tá Trương, cho em hỏi... cơm vỉa hè chị mua là ở đâu vậy ạ?”
“Em cũng muốn ăn thử...”
Y tá nhìn vòng tay bệnh viện của cậu – tên “Khô Lâu Binh”, ghi rõ “biếng ăn nặng” – mà trợn tròn mắt như sắp nhét được cả bóng đèn vào miệng.
“Cái gì vậy trời... hôm nay phòng này khẩu vị tốt hết cả lượt hả?!”
Trước cổng bệnh viện Nhân Dân số 1 Giang Thành, Lâm Quốc Đống đang chống cằm ngồi buồn thiu trên ghế.
Ông nhổ một cọng cỏ đuôi chó từ bồn hoa đằng sau, ngồi nghịch ngu ngơ.
“Làm sao để vào được trong bệnh viện bán cơm bây giờ ta...”
“Cao huyết áp là bệnh nhẹ nhất của mình rồi, hay giả làm bệnh nhân, nhét cơm vào ngực, lẻn vào bên trong?”
Nghĩ hồi lâu thấy không khả thi, ông liếc điện thoại – trễ giờ trưa mất rồi. Từ lúc y tá kia đi, ông chưa bán được thêm suất nào.
“Haizz... tiếc thật, đồ ăn ngon vậy mà sắp nguội hết rồi.”
“Hay là về nhà nghĩ cách khác, không thì thuê quầy trong căn tin bệnh viện?”
Nghĩ tới đây ông liền lắc đầu bỏ ngay ý định.
“Cái quỷ gì chứ, trên người còn đúng 200 tệ, thuê cái nỗi gì mà quầy?!”
“Thôi bỏ đi, nhiệm vụ này coi như bỏ, không thì quay lại ‘tái sinh’ cho lẹ.”
Lầm bầm xong, ông bắt đầu dọn dẹp đồ đạc định rút lui. Bỗng sau lưng vang lên tiếng hét chói tai, nghe như ai đang tuyệt vọng kêu cứu.
“Chính là hắn ta!!”
Lâm Quốc Đống giật nảy mình, tim đập thình thịch, suýt chút nữa ngất luôn tại chỗ.
Bố ai chịu nổi kiểu hù dọa này chứ, muốn tiễn ông về nơi an nghỉ à?!
Ông ngoái đầu lại.
“Hả? Chẳng phải là y tá mua cơm của mình khi nãy sao?”
Nhìn kỹ thì thấy còn ba người nữa đi cùng cô, trong đó hai người mặc đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng giống hệt nhau.
“Tôi làm nghề này hơn 20 năm rồi, trên thế giới cũng chưa có phương pháp hay thuốc nào trị dứt điểm chứng biếng ăn. Chữa trị chủ yếu vẫn dựa vào tâm lý và thời gian.”
“Nhưng dù sao thì chịu ăn cơm cũng là tín hiệu tốt rồi.”
“Sau này theo dõi thêm xem có bị nôn ói hay không.”
“Cũng nhớ cho ăn đồ thanh đạm, lành mạnh thôi nhé, cay nóng quá dạ dày không chịu nổi đâu.”
Mẹ Khương Dạ gật đầu liên tục: “Vâng, cảm ơn bác sĩ. Tụi tôi sẽ để ý kỹ hơn.”
Bác sĩ rời đi rồi, Khô Lâu Binh – bệnh nhân nằm giường bên cạnh Khương Dạ – bỗng vén chăn, lộ ra đôi chân gầy nhẳng như que củi, khẽ bước tới gần y tá.
“Y tá Trương, cho em hỏi... cơm vỉa hè chị mua là ở đâu vậy ạ?”
“Em cũng muốn ăn thử...”
Y tá nhìn vòng tay bệnh viện của cậu – tên “Khô Lâu Binh”, ghi rõ “biếng ăn nặng” – mà trợn tròn mắt như sắp nhét được cả bóng đèn vào miệng.
Trước cổng bệnh viện Nhân Dân số 1 Giang Thành, Lâm Quốc Đống đang chống cằm ngồi buồn thiu trên ghế.
Ông nhổ một cọng cỏ đuôi chó từ bồn hoa đằng sau, ngồi nghịch ngu ngơ.
“Làm sao để vào được trong bệnh viện bán cơm bây giờ ta...”
“Cao huyết áp là bệnh nhẹ nhất của mình rồi, hay giả làm bệnh nhân, nhét cơm vào ngực, lẻn vào bên trong?”
Nghĩ hồi lâu thấy không khả thi, ông liếc điện thoại – trễ giờ trưa mất rồi. Từ lúc y tá kia đi, ông chưa bán được thêm suất nào.
“Haizz... tiếc thật, đồ ăn ngon vậy mà sắp nguội hết rồi.”
“Hay là về nhà nghĩ cách khác, không thì thuê quầy trong căn tin bệnh viện?”
Nghĩ tới đây ông liền lắc đầu bỏ ngay ý định.
“Cái quỷ gì chứ, trên người còn đúng 200 tệ, thuê cái nỗi gì mà quầy?!”
Lầm bầm xong, ông bắt đầu dọn dẹp đồ đạc định rút lui. Bỗng sau lưng vang lên tiếng hét chói tai, nghe như ai đang tuyệt vọng kêu cứu.
“Chính là hắn ta!!”
Lâm Quốc Đống giật nảy mình, tim đập thình thịch, suýt chút nữa ngất luôn tại chỗ.
Bố ai chịu nổi kiểu hù dọa này chứ, muốn tiễn ông về nơi an nghỉ à?!
Ông ngoái đầu lại.
“Hả? Chẳng phải là y tá mua cơm của mình khi nãy sao?”
Nhìn kỹ thì thấy còn ba người nữa đi cùng cô, trong đó hai người mặc đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng giống hệt nhau.
12
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
