0 chữ
Chương 15
Chương 15
Edit: Hến Con.
Chính là "Khô Lâu Binh" — người gầy trơ xương y như bộ xương khô!
Tốc độ thì nhanh chẳng kém ai, rõ ràng có thể vượt lên trước, nhưng lại cứ cố chạy ngang hàng... như thể đang rủ ông trò chuyện vậy!
Lâm Quốc Đống hốt hoảng: “Thằng nhóc gầy như cái xác khô thế kia sao chạy nhanh thế trời?!”
Muốn tăng tốc thoát thân mà cái thân già này đau nhức rã rời, chân cẳng ê ẩm, không chạy nổi nữa.
Ông chậm dần rồi ôm ngực ngồi bệt xuống đường, vừa thở dốc vừa vẫy tay: “Thôi... thôi được rồi, đừng đuổi nữa!”
“Nhóc con, cậu là bệnh nhân đấy, chạy nhiều coi chừng bung chỉ phải khâu lại thì lỗ nặng đấy!”
Ông vừa thở hồng hộc vừa ngoái lại nhìn, khóe mắt co giật.
“Trời ơi, chạy muốn tắt thở mà mới cách cổng bệnh viện có 200 mét, vừa qua cái xe đẩy bán đậu hũ thúi thôi...”
Mẹ Khương chạy đến, kích động túm lấy tay áo ông:
“Ông... ông chú!”
“Vừa nãy có phải y tá nhà tôi mua cơm của ông không?!”
Nhìn vẻ mặt quá đỗi xúc động của bà, bản năng sinh tồn trỗi dậy, Lâm Quốc Đống lập tức bày trò.
Ông ôm ngực làm bộ đau đớn, khổ sở nói:
“Ôi trời ơi~~ đừng động vào tôi!”
“Tôi lớn tuổi rồi, đủ thứ bệnh trong người: cao huyết áp, mỡ máu, thấp khớp, cái gì cũng có.”
“Đυ.ng thêm tí nữa tôi nằm lăn ra đây thì ai chịu trách nhiệm?!”
Y tá chạy tới đỡ ông dậy, giọng trách nhẹ:
“Trời ơi ông ơi, chạy gì mà chạy dữ vậy!”
Lâm Quốc Đống sững sờ: “Gì cơ?! Cô còn hỏi tôi?!”
“Cô đuổi theo tôi làm gì?!”
Y tá sốt ruột giậm chân: “Ông là người bán cơm, tôi tìm ông chẳng lẽ để ông mổ xẻ gì à?”
“Tôi dẫn bệnh nhân tới mua cơm của ông đó!”
Lâm Quốc Đống nghe xong sững cả người, đảo mắt nhìn mọi người xung quanh: “Tìm tôi... mua cơm?”
“Không phải đến bắt đền vì ăn xong bị gì đó hả?!”
Y tá tròn mắt lườm: “Ông ơi, tuy ông già rồi mà hài hước ghê á!”
“Ăn trứng xào cà chua mà bị gì chắc tôi cười chết mất!”
“Ông còn cơm không? Bán thêm cho tôi vài phần nha!”
Lâm Quốc Đống tức muốn nghẹn họng: “Muốn mua cơm thì nói mua cơm đi, được không?!”
“Cái gì mà ‘chính là hắn’, ‘đứng lại’, ‘đừng chạy’ nữa chứ?!”
Mẹ Khương vừa phủi bụi trên ống quần ông vừa áy náy giải thích: “Chú à, thật sự xin lỗi, con gái tôi ăn cơm của chú xong bệnh có chuyển biến tốt.”
“Tôi mừng quá nên hơi mất kiểm soát, thật lòng cảm ơn chú còn không kịp, ai mà rảnh đi đổ thừa chú chứ. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
Chính là "Khô Lâu Binh" — người gầy trơ xương y như bộ xương khô!
Tốc độ thì nhanh chẳng kém ai, rõ ràng có thể vượt lên trước, nhưng lại cứ cố chạy ngang hàng... như thể đang rủ ông trò chuyện vậy!
Lâm Quốc Đống hốt hoảng: “Thằng nhóc gầy như cái xác khô thế kia sao chạy nhanh thế trời?!”
Muốn tăng tốc thoát thân mà cái thân già này đau nhức rã rời, chân cẳng ê ẩm, không chạy nổi nữa.
Ông chậm dần rồi ôm ngực ngồi bệt xuống đường, vừa thở dốc vừa vẫy tay: “Thôi... thôi được rồi, đừng đuổi nữa!”
“Nhóc con, cậu là bệnh nhân đấy, chạy nhiều coi chừng bung chỉ phải khâu lại thì lỗ nặng đấy!”
Ông vừa thở hồng hộc vừa ngoái lại nhìn, khóe mắt co giật.
“Trời ơi, chạy muốn tắt thở mà mới cách cổng bệnh viện có 200 mét, vừa qua cái xe đẩy bán đậu hũ thúi thôi...”
“Ông... ông chú!”
“Vừa nãy có phải y tá nhà tôi mua cơm của ông không?!”
Nhìn vẻ mặt quá đỗi xúc động của bà, bản năng sinh tồn trỗi dậy, Lâm Quốc Đống lập tức bày trò.
Ông ôm ngực làm bộ đau đớn, khổ sở nói:
“Ôi trời ơi~~ đừng động vào tôi!”
“Tôi lớn tuổi rồi, đủ thứ bệnh trong người: cao huyết áp, mỡ máu, thấp khớp, cái gì cũng có.”
“Đυ.ng thêm tí nữa tôi nằm lăn ra đây thì ai chịu trách nhiệm?!”
Y tá chạy tới đỡ ông dậy, giọng trách nhẹ:
“Trời ơi ông ơi, chạy gì mà chạy dữ vậy!”
Lâm Quốc Đống sững sờ: “Gì cơ?! Cô còn hỏi tôi?!”
“Cô đuổi theo tôi làm gì?!”
Y tá sốt ruột giậm chân: “Ông là người bán cơm, tôi tìm ông chẳng lẽ để ông mổ xẻ gì à?”
“Tôi dẫn bệnh nhân tới mua cơm của ông đó!”
“Không phải đến bắt đền vì ăn xong bị gì đó hả?!”
Y tá tròn mắt lườm: “Ông ơi, tuy ông già rồi mà hài hước ghê á!”
“Ăn trứng xào cà chua mà bị gì chắc tôi cười chết mất!”
“Ông còn cơm không? Bán thêm cho tôi vài phần nha!”
Lâm Quốc Đống tức muốn nghẹn họng: “Muốn mua cơm thì nói mua cơm đi, được không?!”
“Cái gì mà ‘chính là hắn’, ‘đứng lại’, ‘đừng chạy’ nữa chứ?!”
Mẹ Khương vừa phủi bụi trên ống quần ông vừa áy náy giải thích: “Chú à, thật sự xin lỗi, con gái tôi ăn cơm của chú xong bệnh có chuyển biến tốt.”
“Tôi mừng quá nên hơi mất kiểm soát, thật lòng cảm ơn chú còn không kịp, ai mà rảnh đi đổ thừa chú chứ. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
12
0
2 tháng trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
