TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Edit: Hến Con.

Mẹ Khương nghe xong thì cau mày. Bà tuy không phải đầu bếp, nhưng làm việc ở hiệp hội ẩm thực mấy chục năm, tai nghe mắt thấy cũng chẳng ít.

Món bà mua từ khách sạn Giang Thành tuy không phải cực phẩm, nhưng đều là hàng chuẩn chỉnh, tinh tế đủ vị.

Một hộp cơm nhựa trắng bình thường, sao lại có thể “thần thánh” đến vậy?

Chưa kịp nghĩ ra, y tá đã rút mẩu giấy nhăn nhúm từ túi áo, đưa cho Khương Dạ:

“Đây là lời nhắn cô để lại đúng không?”

Còn chưa kịp nói thêm gì, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng giày da gõ cộp cộp.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, mái tóc muối tiêu cho thấy tuổi không còn trẻ.

“Có chuyện gì vậy?”

Y tá vừa thấy bác sĩ tới liền vội vàng nói: “Bác sĩ! Khương Dạ ăn rồi! Hơn nữa còn ăn cả một hộp đầy cơm!”

Nghe vậy, bác sĩ đẩy kính, cúi đầu nhìn kỹ: “Ồ? Ăn rồi sao?”

Ông lập tức tiến đến kiểm tra cơ thể Khương Dạ bằng ống nghe.

“Tốt, rất tốt. Đây là tín hiệu tích cực.”

“Cô nhìn mà xem, sắc mặt Khương Dạ đã bắt đầu hồng hào trở lại rồi.”

“Uống dinh dưỡng lâu ngày không chỉ thiếu chất, mà còn làm hệ tiêu hóa suy yếu hoặc teo nhỏ – sau này càng khó hồi phục.”

“Haha! Có vẻ liệu trình điều trị của tôi bắt đầu có hiệu quả rồi!”

“Mẹ Khương Dạ, cô đã mua món gì cho con gái vậy?”

Bác sĩ hỏi, đồng thời nhìn về phía bàn đầy món ngon chưa được động đũa, rồi lại nhìn sang y tá như muốn xác nhận.

“Ờ... bác sĩ, món mà Khương Dạ ăn không phải cơm mẹ cô ấy mang tới đâu, là suất cơm cà chua xào trứng mà em vừa mua ở cổng bệnh viện ấy ạ.”

Bác sĩ nghe xong khẽ ồ một tiếng: “Ồ... Cà chua xào trứng cũng khá đấy, món này dinh dưỡng cân bằng, lại dễ tiê—”

“Khoan đã?! Ở cổng bệnh viện á?! Ý em là mấy cái quán vỉa hè đó hả?!”

“Trời ạ, Khương Dạ vốn đã yếu, sức đề kháng kém. Nhỡ ăn phải cơm không đảm bảo vệ sinh thì biết làm sao?!”

Y tá vội vàng: “Nhưng mà...”

“Nhưng gì thì gì, dù là quán vỉa hè hay nhà hàng sang chảnh, chỉ cần Khương Dạ chịu ăn là tốt rồi còn gì?”

Bác sĩ nhíu mày, anh biết việc bệnh nhân chán ăn chịu ăn trở lại là dấu hiệu cực kỳ quan trọng. Nhưng mà... hai năm trời điều trị không tiến triển, cuối cùng lại bị một suất cơm vỉa hè “trị khỏi”? Nghe có lý không chứ?

Anh lắc đầu, khó tin: “Ăn một bữa, chưa thể nói là khỏi bệnh được.”

12

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.