TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Edit: Hến Con.

“À, cô là mẹ của Khương Dạ đúng không? Đến vừa kịp lúc đấy – con gái cô ăn cơm rồi!”

“Ăn cơm rồi?” – Mẹ Khương tròn mắt nhìn y tá, vẻ hoài nghi hiện rõ trên mặt.

“Tôi vừa làm theo lời bác sĩ, đến tận khách sạn Giang Thành mua bao nhiêu món ngon mang đến đây.”

“Còn chưa mang vào phòng, con bé ăn ở đâu ra cơm?”

Thấy y tá ú ớ không nói được, mẹ Khương thở dài: “Y tá Trương, tôi biết cô tốt bụng muốn động viên tôi, nhưng mà… hai năm nay rồi, Khương Dạ ăn gì cũng nôn ra hết.”

“Bác sĩ cũng nói rồi, nếu tình trạng cứ tiếp diễn thì cơ thể con bé sớm muộn cũng không chịu nổi.”

“Làm mẹ mà nhìn con mình chết đói từng ngày… cô bảo tôi sống để làm gì nữa…”

Nói tới đây, khoé mắt người mẹ đã bắt đầu ngân ngấn nước măys.

Y tá nóng ruột, kéo tay bà chạy vào phòng bệnh, chỉ vào khóe miệng còn dính sốt của Khương Dạ:

“Cô nhìn đi! Nhìn đi!”

“Tôi đâu có nói dối! Con gái cô ăn đến mức chẳng buồn lau miệng! Cô ấy đỡ bệnh rồi!”

Mẹ Khương sững người khi thấy vết nước sốt hổ phách nơi khóe môi con gái, cùng chiếc hộp cơm trống sạch như được rửa.

“Con ơi… con đỡ rồi thật sao?!”

“Hai năm nay nhìn con gầy đi từng ngày, tim mẹ như bị ai bóp chặt…”

Bà như chợt nhớ ra gì đó, vội vàng mở túi thức ăn ra, hương thơm lập tức lan tỏa: “Nhanh lên, tranh thủ còn thèm ăn, ăn thêm một chút nhé!”

“Mẹ mua nào là hải sâm sốt hành, thịt viên xốt, cá chép chua ngọt, đậu hũ Tứ Xuyên...”

“Toàn là món con thích hồi trước, mẹ nhờ chính bếp trưởng khách sạn Giang Thành nấu đó!”

Bà vừa nói vừa xếp từng món ngon trước mặt con gái, ánh mắt đầy hy vọng.

Nhưng điều bà mong chờ – cảnh Khương Dạ ăn ngon lành – đã không xảy ra.

Ngược lại, Khương Dạ nhíu mày, vừa hít vào mùi thơm lẫn dầu mỡ là bụng đã cuộn lên từng cơn.

“Ợ…!”

Cô vội bịt miệng, suýt nữa nôn hết phần cơm cà chua trứng vừa ăn.

“Mang đi! Con không ăn nổi!”

Mẹ Giang và y tá nhìn nhau chết lặng, ánh mắt từng bừng sáng phút trước lại lịm dần.

“Nhưng… vừa nãy còn ăn ngon lành mà? Sao giờ lại không nuốt nổi nữa rồi?”

Khương Dạ uống ngụm nước, vỗ nhẹ ngực để dịu dạ dày, thở hổn hển: “Lúc nãy con ở phòng trực, lấy nhầm hộp cơm của ai đó…”

“Con chưa từng ăn món nào ngon đến thế… cảm giác như chỉ có mỗi cơm đó là con có thể nuốt được.”

12

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.