0 chữ
Chương 22
Chương 22: Phân biệt rạch ròi
Nếu lúc này Kỷ Trừng nghe được lời của Vương Tứ nương, có lẽ cũng sẽ vỗ tay khen hay, thật ra giả vờ một ngày đã khiến Kỷ Trừng cảm thấy vô cùng khó khăn rồi.
Hôm nay có rất nhiều cô nương con nhà huân quý thế gian, cộng lại khoảng hai mươi, ba mươi người, Thẩm Nguyên một lòng khổ tâm, giới thiệu hết lượt cho Kỷ Trừng, như vậy, Kỷ Trừng không chỉ phải nhớ mặt và tên của họ trong thời gian cực ngắn, mà còn phải làm rõ xuất thân và lai lịch của họ.
Trong giới các cô nương này, coi trọng nhất chính là thứ bậc thân phận, sai sót một chút cũng không được, nếu không sẽ đắc tội người, mà các cô nương nhỏ tuổi lại khó tránh khỏi lòng dạ hẹp hòi, bạn sai một lần, ấn tượng của họ về bạn sẽ giảm đi rất nhiều.
Cho nên Kỷ Trừng phải làm rõ cha của những cô nương này là ai, tước vị và quan chức gì, nếu quan chức của cha họ tương đương, còn phải biết thân phận của mẹ họ, là con nhà thế gia vọng tộc nào, thậm chí còn phải biết rõ lai lịch ông bà của họ. Đừng nói đến mối quan hệ thân thích phức tạp giữa họ, là chị em bên nội, chị em bên ngoại hay là thông gia? Hoặc là con gái của học trò hay bạn cũ?
Kỷ Trừng cảm thấy dù là bậc trí giả thời xưa như Yến Tử, Gia Cát Võ Hầu sống lại, e rằng cũng không thể nhớ hết trong thời gian ngắn như vậy.
Cho nên Kỷ Trừng chỉ có thể cố gắng ít nói, nghe nhiều nhìn nhiều, đoán sở thích của đối phương từ lời nói của họ, rồi sau đó vào thời điểm thích hợp chen vào một câu, nhất định phải vừa đúng trọng tâm, với những lời bàn luận của họ vừa không thể mù quáng nghe theo, lại không thể tùy tiện bác bỏ, sự nắm bắt chừng mực này vô cùng tinh tế.
Những chuyện này đương nhiên không thành vấn đề với Thẩm Nguyên, dù sao nàng cũng có mười mấy năm công phu để nhớ những mối quan hệ phức tạp này và những sở thích muôn hình vạn trạng của những người đó. Nhưng Kỷ Trừng đến kinh thành tổng cộng cũng chỉ hơn một tháng, mới giao tiếp một lúc mà Kỷ Trừng chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, nhưng may mắn là không xảy ra sai sót gì.
Trong mắt Kỷ Trừng, không biết ai trong số những người này sau này có thể trở thành chị chồng, em chồng hay chị em dâu của nàng, nàng không muốn đắc tội với ai mà còn phải ngầm lấy lòng, thật đúng như lời Vương Tứ nương nói, giả vờ vô cùng gian nan.
Thẩm Nguyên thấy Kỷ Trừng nói chuyện có chừng mực, hàn huyên với người khác cũng nói cười tự nhiên, dứt khoát cũng không kéo Kỷ Trừng đi khắp nơi nữa, dù sao có một số cô nương nể mặt Thẩm Nguyên nên cười nói vài câu với Kỷ Trừng, nhưng thực tế lại không mấy người muốn để ý đến nàng.
Kỷ Trừng cũng không vồ vập đi lấy lòng, như vậy sẽ trở nên thấp kém, càng khiến người ta coi thường.
Nhưng những cô nương mắt cao hơn đầu, coi thường người khác dù sao cũng là số ít, phần lớn mọi người đều rất thân thiện với Kỷ Trừng, trong đó cũng có người đặc biệt nhiệt tình.
Lúc này, cô nương họ Tề trước mặt Kỷ Trừng đang nhìn nàng với vẻ nóng bỏng: "Y phục trên người Kỷ cô nương là tuyết vụ cốc phải không?"
Vụ cốc vốn đã là loại vải cực kỳ mỏng nhẹ, mà tuyết vụ cốc càng là tuyệt phẩm trong số đó, lớp lớp chồng lên nhau, tựa như làn mây khói mờ ảo bao quanh đỉnh núi buổi sớm, tôn lên vẻ đẹp của người mặc nó như thần nữ Vu Sơn phiêu dật như muốn bay theo mây.
Tuyết vụ cốc mỏng nhẹ như vậy vì sợi tơ cực mịn, chỉ bằng một phần mười một sợi tóc, dệt nên cần một năm công phu của người con gái bình thường, mà giữa chừng còn không được đứt, một khi đứt thì đó là hàng thứ phẩm.
Giá trị đắt đỏ của nó có thể tưởng tượng được.
Nhưng loại vật phẩm này lại không được liệt vào hàng cống phẩm, người dưới cũng không ngốc. Tuyết vụ cốc rất khó dệt thành tấm hoàn chỉnh, ngón tay hơi thô ráp một chút là dễ đứt sợi, nếu liệt vào hàng cống phẩm thì mỗi năm đều phải dâng cống, nhỡ năm đó thành phẩm không đủ thì sao? Đó chính là chuyện mất đầu.
Cho nên người dưới không tiếc bỏ ra số tiền lớn để đút lót, loại tuyết vụ cốc ra khỏi danh sách cống phẩm. Tuy danh tiếng kém đi, nhưng giá cả lại tăng lên hàng năm, tấc lụa tấc vàng.
Kỷ Trừng rất thích tuyết vụ cốc, cho nên đã tốn rất nhiều tâm huyết mới có được tấm vải màu xanh lam nhạt này, xanh như băng trắng dưới bầu trời xanh, tựa ánh trăng mờ ảo và làn sương nhẹ.
Kỷ Trừng gật đầu, nàng cố ý chọn bộ y phục này. Hôn nhân là kết giao hai họ, nàng đã thể hiện giá trị của mình, chỉ chờ đối phương thể hiện.
Kỷ Trừng nghĩ rất thông suốt, nàng không ngại nhà chồng tương lai coi trọng tiền bạc của nhà họ Kỷ, đó vốn là chỗ dựa của nàng, nàng thậm chí không ngại nuôi sống cả nhà họ, chỉ cần họ có thể cung cấp vật trao đổi tương xứng.
Mà Tề Hoa trước mắt này là cô nương của phủ Vân Dương Bá.
Nói đến Vân Dương Bá cũng là tước vị được sắc phong khi Hoàng đế khai quốc, tước vị truyền năm đời. Đến đời Vân Dương Bá này vừa vặn là đời thứ năm, sau nữa sẽ bị giáng cấp. Chờ Vân Dương Bá qua đời, bổng lộc nhà họ không chỉ giảm đi nhiều, mà ngay cả mặt tiền phủ đệ cũng phải thay đổi, không thể xưng là Bá phủ nữa.
Nhưng ít nhất hiện tại Vân Dương Bá vẫn còn khỏe mạnh, chỉ là bản thân không có nhiều tài cán, chẳng qua là dựa vào phúc ấm của tổ tông mà sống qua ngày, còn trong phủ thì đã sớm thu không đủ chi.
Tiệm cầm đồ nhà họ Kỷ đã nhận cầm rất nhiều đồ của phủ Vân Dương Bá, hơn nữa đều là cầm cố không chuộc lại.
Về phần Tề Hoa, tuổi còn lớn hơn Kỷ Trừng một ít, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai hỏi cưới, bản thân nàng khá xinh đẹp đoan trang, không có gì đáng chê trách, chỉ tiếc của hồi môn hơi ít, thêm vào đó phủ Vân Dương Bá lại ngày càng suy tàn, cho nên mới ít người hỏi han.
Hiện nay hễ là nhà huân quý thế gia đều coi trọng sự gắn kết chặt chẽ. Đa số bọn họ không có chức vụ thực quyền trong triều đình, sở dĩ có thể tạo thành thế lực vững chắc là do mối quan hệ thông gia, thân thích nâng đỡ lẫn nhau. Hơn nữa nhiều nhà có con gái vào cung, so với quan lại triều đình, họ có nhiều mối quan hệ trong cung hơn.
Vì vậy, phàm là các gia đình lớn khi cưới vợ cho con trai trưởng dòng chính, cháu trai trưởng, đều cố gắng phải hỏi cưới được cô gái có gia thế quyền quý tương đương làm vợ, để hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Còn nếu cưới vợ cho con trai thứ thì phải cân nhắc xem của hồi môn của nàng dâu sau khi chia nhà có đủ để trang trải chi tiêu cho con trai mình hay không.
Trong vô vàn những cân nhắc như vậy, Tề Hoa rõ ràng không đáp ứng được điều nào, cũng khó trách nàng thân là thiên kim bá phủ, cao không tới thấp không chịu, đến gần mười sáu tuổi vẫn chưa tìm được mối hôn sự tốt.
"Cũng chỉ có Kỷ cô nương có nhan sắc đẹp như vậy mới xứng với tấm tuyết vụ cốc này." Tề Hoa khen ngợi, trên mặt không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ: "Chỉ là hôm nay là tiệc trăm hoa, tấm tuyết vụ cốc này dù sao cũng hơi đơn giản."
Thật lòng mà nói, trong lòng Tề Hoa cũng có chút khó chịu, nàng thấy Kỷ Trừng chẳng qua chỉ là đứa con gái nhà buôn, nhưng dù là trang sức trên đầu, hay y phục, cách ăn mặc đều toát ra khí chất của nhà quyền quý, ngược lại khiến nàng, một thiên kim Bá phủ trông như người bán rau ngoài chợ.
"Tề cô nương quá khen rồi, tỷ thanh tao như cúc, rất tương xứng với trâm cài ong bướm vờn cúc của cô nương." Kỷ Trừng nịnh hót. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tề Hoa đã đoán đại khái được tính cách của cô nương này rồi.
Bởi vì thiếu tự tin, càng thêm ngẩng cao đầu lên hai phần, ánh mắt dừng lại nhiều nhất luôn là trang phục của những người xung quanh, ngưỡng mộ thì không cần phải nói, nhưng lòng tự trọng của Tề Hoa lại không cho phép nàng ta ngưỡng mộ, cho nên luôn nhìn người khác bằng ánh mắt có chút phê phán.
Kỷ Trừng biết người như Tề Hoa có lòng tự trọng yếu ớt, không chịu được một xíu ấm ức nào, nếu không chắc chắn sẽ ghen ghét bạn. Bởi vậy, nàng mới chọn chiếc trâm cài duy nhất trên đầu Tề Hoa mà mình có thể khen ngợi được để ca tụng.
Quả nhiên Tề Hoa tươi cười rạng rỡ: "Đây là tay nghề của Lăng đại sư ở Bách Nghiên Các, cả đời ông ấy đắc ý nhất là bộ mười hai chiếc trâm cài hình hoa, chiếc hoa cúc trên đầu ta chính là một trong số đó."
"Thảo nào, muội nói nhụy hoa cúc làm sao mà giống thật đến vậy, còn ong bướm nhìn từ xa lại trông sống động như thật, muội chỉ đoán không phải là đồ tầm thường, không ngờ là do Lăng đại sư đích thân chế tạo." Kỷ Trừng thuận theo nói tiếp.
Trong khoảnh khắc, Tề Hoa có cảm giác như tìm được tri kỷ: "Muội tinh mắt thật." Nàng cảm thấy ở bên Kỷ Trừng thật thoải mái, người này không chỉ nói chuyện dễ nghe, thái độ cũng khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, hơn nữa thân phận lại thấp hơn mình, nhưng lại có quan hệ thân thích với Thẩm phủ, thật sự không có ai thích hợp làm bạn tốt hơn Kỷ Trừng.
Khi mọi người thân thiết thì sẽ nói chuyện nhiều hơn, ngay cả những lời ngày thường không nói với người ngoài, chỉ cần dẫn dắt khéo léo, không biết chừng cũng sẽ nói ra.
Kỷ Trừng rất nhanh đã biết Tề Hoa còn có một người anh trai, năm nay đã mười tám tuổi vẫn chưa đính hôn, hiện đang làm thị vệ trong cung. Tuy không hầu cận bên cạnh Hoàng thượng, nhưng theo Tề Hoa nói anh trai nàng có thể nói chuyện với đại thái giám trong cung, thật ra như vậy đã đủ rồi.
Đôi khi lời của các vị đại thần còn không có tác dụng bằng lời của đại thái giám nội cung.
Kỷ Trừng rất thích sự thông minh của Tề Hoa, cô nương này sau khi hỏi tuổi nàng, lại biết nàng còn chưa đính hôn, liền bắt đầu ra sức khen ngợi anh trai mình, cũng mặc kệ củ cà rốt treo trước mặt con lừa này, Kỷ Trừng có ăn được hay không, nhưng Tề Hoa đã ám chỉ Kỷ Trừng có thể bắt đầu "mưu tính" rồi.
Về phần mưu tính thế nào? Bắt đầu từ cô em chồng tương lai Tề Hoa luôn không sai.
Kỷ Trừng chỉ cười cười, rất ít khi đáp lời.
Tề Hoa cũng biết Kỷ Trừng là con gái nhà lành, dù sao cũng phải giữ gìn e lệ, cũng không nói chuyện anh trai nàng nữa, chuyển sang hỏi: "Trừng muội đến kinh cũng hơn một tháng rồi, đã gặp mấy người anh họ trong nhà chưa?"
Kỷ Trừng gật đầu, trừ Tam công tử Thẩm Trưng Nhị phòng trong quân doanh ra, nàng đã gặp những anh họ khác rồi.
Tề Hoa không biết nghĩ đến chuyện gì, hai má ửng hồng, khẽ nói: "Đại thiếu phu nhân nhà họ Thẩm mất đã mấy năm rồi, sao vẫn chưa nghe thấy tin tức Đại công tử sẽ tái hôn vậy?"
Kỷ Trừng không ngờ Tề Hoa lại vô tư như vậy, theo những gì nàng biết về Hoàng thị, đoán chừng Tề Hoa không lọt vào mắt Nhị phu nhân: "Muội cũng không biết nhưng dù sao Đại biểu ca cũng phải đi bước nữa, trong phòng luôn cần người quán xuyến, Hoằng ca nhi tuổi còn nhỏ, cũng cần kế mẫu chăm sóc."
Tề Hoa dùng anh trai để câu Kỷ Trừng, Kỷ Trừng tất nhiên cũng có thể dùng Thẩm Ngự để lừa nàng ta.
Nào ngờ tiếp theo Tề Hoa lại nói: "Đúng là đạo lý đó. Đại công tử tuổi cũng không còn nhỏ nữa, huynh ấy trì hoãn như vậy, những người em trai bên dưới chỉ sợ cũng không tiện vượt mặt huynh ấy mà nói chuyện hôn sự trước. Hôm tiệc hoa mẫu đơn, tỷ nghe người ta nói An Hòa công chúa vì chuyện này mà không ít lần lo lắng."
Kỷ Trừng chẳng thấy An Hòa công chúa có vẻ gì lo lắng. Công chúa ra ngoài đều có nghi trượng, muốn đi đâu thực ra không tiện lắm, cho nên An Hòa công chúa trừ khi vào cung và đi lễ chùa, ít khi ra khỏi Khánh Viên.
Trong Khánh Viên có những tiểu đồng mua từ Giang Nam về, ngày ngày ca hát ngâm khúc, An Hòa công chúa nhàn nhã biết bao nhiêu.
"Cũng không biết Nhị công tử Thẩm gia sau này sẽ cưới người như thế nào?" Tề Hoa thở dài một tiếng.
Kỷ Trừng thật sự không biết nên trả lời thế nào, nàng ngay cả trở thành kế thất của Thẩm Ngự còn không thể, huống chi Thẩm Triệt là con trai độc nhất của An Hòa công chúa.
Nhưng Kỷ Trừng nhìn ánh mắt sáng ngời của Tề Hoa khi nói đến Thẩm Triệt, thật ra cũng có chút hiểu, người như vậy vẻ ngoài thực sự quá tuấn tú, rực rỡ chói mắt, không tránh khỏi trở thành niềm mơ ước trong lòng không ít cô nương.
"Cũng không biết người như thế nào mới giữ được trái tim của nhân vật như huynh ấy." Tề Hoa lại thở dài.
Kỷ Trừng thì không có thời gian rảnh đi lo lắng chuyện này, chỉ là cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với Tề Hoa nữa, nàng dời mắt sang Thẩm Nguyên đang ở trong khóm hoa cách đó không xa, vừa lúc Thẩm Nguyên và mấy cô nương bên cạnh cũng đang nhìn nàng.
"Ai da, thật là khiến người ta ghen tị, linh khí của trời đất này e rằng đều dồn hết vào nhà các cô rồi, đừng nói đến các chị em trong nhà, ngay cả người thân thích nhà các cô cũng xinh đẹp như tiên giáng trần, khiến người ta không phục cũng không được." Lý Hủy cười thở dài: "Vị kia nếu đứng bên bờ nước, chẳng phải là Lạc Thần sống sao? Ta đọc “Lạc Thần Phú” (3) của Tào Tử Kiến (1), luôn cảm thấy ông ấy hình dung Lạc Thần (2) quá đẹp, quá hư ảo, đến hôm nay mới biết là do mình kiến thức nông cạn."
"Đó là A Trừng, cháu gái nhà Tam thẩm ta." Thẩm Nguyên nghe Lý Hủy khen Kỷ Trừng thì cười nói.
Lý Hủy đương nhiên biết Tam phu nhân nhà họ Thẩm, đáp một câu: "Ồ, thật không ngờ."
Thẩm Nguyên khẽ mỉm cười, lập tức hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lý Hủy, Tam thẩm nàng quả thật có vài chỗ làm chưa tốt, nhưng cũng không trách bà ấy được, dù sao xuất thân cũng có hạn chế.
Mà bên này Kỷ Trừng mượn ánh mắt Thẩm Nguyên nhìn sang, nói một tiếng xin lỗi với Tề Hoa, đi về phía Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên trước tiên giới thiệu Lý Hủy cho Kỷ Trừng, Kỷ Trừng mới biết vị cô nương trông đoan trang quý phái tựa như quý nhân trong cung này, hóa ra là cô nương nhà Tĩnh Vũ Hầu, bà nội nàng là Trinh Bình trưởng công chúa, chị gái của Tiên hoàng, có thể xem là một trong những lão thọ tinh sống lâu nhất trong hoàng thất.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Thẩm Nguyên dùng quạt tròn che nửa mặt oán trách với Kỷ Trừng: "Sao muội nói chuyện với Tề Hoa lâu như vậy?"
Ý của Thẩm Nguyên cũng là coi thường Tề Hoa, chỉ là cách thể hiện sự không thích của nàng ta uyển chuyển hơn Vương Tứ nương nhiều, thiệp mời vẫn phải gửi cho Tề Hoa, dù sao cũng có chút quan hệ thân thích vòng vo, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Kỷ Trừng cũng nhìn ra được, hai ba mươi cô nương đến đây ai nấy đều có nhóm bạn thân của riêng mình, hoặc ba bốn người một nhóm, hoặc bốn năm người một đám, không nói là ranh giới rõ ràng, nhưng tóm lại là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
Lý Huỷ ở bên cạnh nghe cũng khuyên nhủ: "Muội mới đến kinh thành có lẽ không rõ, nhưng sau này vẫn nên ít nói chuyện với những kẻ nghèo hèn như vậy. Nếu không người khác còn tưởng các muội là cùng một bọn." Lý Hủy nể mặt Thẩm Nguyên, lên tiếng nhắc nhở Kỷ Trừng.
"Đa tạ Hủy tỷ tỷ nhắc nhở." Kỷ Trừng biết nghe lời phải, nhưng lòng lại nặng trĩu. Tầng lớp quyền quý thế gia ở kinh đô phân hoá quá rõ rệt, thật sự khiến Kỷ Trừng có chút nản lòng.
"Thực ra vài chục năm trước không phải vậy, nếu không thì cô của Kỷ Trừng đã không thể gả vào phủ Tề Quốc Công.”
(1)Tào Tử Kiến là tên tự của Tào Thực, con trai thứ 4 của Tào Tháo, thi nhân kiệt xuất của thời cuối Đông Hán.
(2)Lạc thần: nữ thần trong thần thoại Trung Quốc, là thần cai quản sông Lạc Thủy.(3)Lạc thần phú: Nhiều tài liệu và giai thoại cho rằng "Lạc Thần Phú" của Tào Thực, dù bề ngoài là miêu tả nữ thần Lạc Thủy, nhưng thực chất là để bày tỏ nỗi lòng và sự thương nhớ của ông dành cho Chân Mật (vợ của Tào Phi, anh trai Tào Thực) sau khi bà qua đời.
Hôm nay có rất nhiều cô nương con nhà huân quý thế gian, cộng lại khoảng hai mươi, ba mươi người, Thẩm Nguyên một lòng khổ tâm, giới thiệu hết lượt cho Kỷ Trừng, như vậy, Kỷ Trừng không chỉ phải nhớ mặt và tên của họ trong thời gian cực ngắn, mà còn phải làm rõ xuất thân và lai lịch của họ.
Trong giới các cô nương này, coi trọng nhất chính là thứ bậc thân phận, sai sót một chút cũng không được, nếu không sẽ đắc tội người, mà các cô nương nhỏ tuổi lại khó tránh khỏi lòng dạ hẹp hòi, bạn sai một lần, ấn tượng của họ về bạn sẽ giảm đi rất nhiều.
Cho nên Kỷ Trừng phải làm rõ cha của những cô nương này là ai, tước vị và quan chức gì, nếu quan chức của cha họ tương đương, còn phải biết thân phận của mẹ họ, là con nhà thế gia vọng tộc nào, thậm chí còn phải biết rõ lai lịch ông bà của họ. Đừng nói đến mối quan hệ thân thích phức tạp giữa họ, là chị em bên nội, chị em bên ngoại hay là thông gia? Hoặc là con gái của học trò hay bạn cũ?
Cho nên Kỷ Trừng chỉ có thể cố gắng ít nói, nghe nhiều nhìn nhiều, đoán sở thích của đối phương từ lời nói của họ, rồi sau đó vào thời điểm thích hợp chen vào một câu, nhất định phải vừa đúng trọng tâm, với những lời bàn luận của họ vừa không thể mù quáng nghe theo, lại không thể tùy tiện bác bỏ, sự nắm bắt chừng mực này vô cùng tinh tế.
Những chuyện này đương nhiên không thành vấn đề với Thẩm Nguyên, dù sao nàng cũng có mười mấy năm công phu để nhớ những mối quan hệ phức tạp này và những sở thích muôn hình vạn trạng của những người đó. Nhưng Kỷ Trừng đến kinh thành tổng cộng cũng chỉ hơn một tháng, mới giao tiếp một lúc mà Kỷ Trừng chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, nhưng may mắn là không xảy ra sai sót gì.
Thẩm Nguyên thấy Kỷ Trừng nói chuyện có chừng mực, hàn huyên với người khác cũng nói cười tự nhiên, dứt khoát cũng không kéo Kỷ Trừng đi khắp nơi nữa, dù sao có một số cô nương nể mặt Thẩm Nguyên nên cười nói vài câu với Kỷ Trừng, nhưng thực tế lại không mấy người muốn để ý đến nàng.
Kỷ Trừng cũng không vồ vập đi lấy lòng, như vậy sẽ trở nên thấp kém, càng khiến người ta coi thường.
Nhưng những cô nương mắt cao hơn đầu, coi thường người khác dù sao cũng là số ít, phần lớn mọi người đều rất thân thiện với Kỷ Trừng, trong đó cũng có người đặc biệt nhiệt tình.
Vụ cốc vốn đã là loại vải cực kỳ mỏng nhẹ, mà tuyết vụ cốc càng là tuyệt phẩm trong số đó, lớp lớp chồng lên nhau, tựa như làn mây khói mờ ảo bao quanh đỉnh núi buổi sớm, tôn lên vẻ đẹp của người mặc nó như thần nữ Vu Sơn phiêu dật như muốn bay theo mây.
Tuyết vụ cốc mỏng nhẹ như vậy vì sợi tơ cực mịn, chỉ bằng một phần mười một sợi tóc, dệt nên cần một năm công phu của người con gái bình thường, mà giữa chừng còn không được đứt, một khi đứt thì đó là hàng thứ phẩm.
Giá trị đắt đỏ của nó có thể tưởng tượng được.
Nhưng loại vật phẩm này lại không được liệt vào hàng cống phẩm, người dưới cũng không ngốc. Tuyết vụ cốc rất khó dệt thành tấm hoàn chỉnh, ngón tay hơi thô ráp một chút là dễ đứt sợi, nếu liệt vào hàng cống phẩm thì mỗi năm đều phải dâng cống, nhỡ năm đó thành phẩm không đủ thì sao? Đó chính là chuyện mất đầu.
Cho nên người dưới không tiếc bỏ ra số tiền lớn để đút lót, loại tuyết vụ cốc ra khỏi danh sách cống phẩm. Tuy danh tiếng kém đi, nhưng giá cả lại tăng lên hàng năm, tấc lụa tấc vàng.
Kỷ Trừng rất thích tuyết vụ cốc, cho nên đã tốn rất nhiều tâm huyết mới có được tấm vải màu xanh lam nhạt này, xanh như băng trắng dưới bầu trời xanh, tựa ánh trăng mờ ảo và làn sương nhẹ.
Kỷ Trừng gật đầu, nàng cố ý chọn bộ y phục này. Hôn nhân là kết giao hai họ, nàng đã thể hiện giá trị của mình, chỉ chờ đối phương thể hiện.
Kỷ Trừng nghĩ rất thông suốt, nàng không ngại nhà chồng tương lai coi trọng tiền bạc của nhà họ Kỷ, đó vốn là chỗ dựa của nàng, nàng thậm chí không ngại nuôi sống cả nhà họ, chỉ cần họ có thể cung cấp vật trao đổi tương xứng.
Mà Tề Hoa trước mắt này là cô nương của phủ Vân Dương Bá.
Nói đến Vân Dương Bá cũng là tước vị được sắc phong khi Hoàng đế khai quốc, tước vị truyền năm đời. Đến đời Vân Dương Bá này vừa vặn là đời thứ năm, sau nữa sẽ bị giáng cấp. Chờ Vân Dương Bá qua đời, bổng lộc nhà họ không chỉ giảm đi nhiều, mà ngay cả mặt tiền phủ đệ cũng phải thay đổi, không thể xưng là Bá phủ nữa.
Nhưng ít nhất hiện tại Vân Dương Bá vẫn còn khỏe mạnh, chỉ là bản thân không có nhiều tài cán, chẳng qua là dựa vào phúc ấm của tổ tông mà sống qua ngày, còn trong phủ thì đã sớm thu không đủ chi.
Tiệm cầm đồ nhà họ Kỷ đã nhận cầm rất nhiều đồ của phủ Vân Dương Bá, hơn nữa đều là cầm cố không chuộc lại.
Về phần Tề Hoa, tuổi còn lớn hơn Kỷ Trừng một ít, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai hỏi cưới, bản thân nàng khá xinh đẹp đoan trang, không có gì đáng chê trách, chỉ tiếc của hồi môn hơi ít, thêm vào đó phủ Vân Dương Bá lại ngày càng suy tàn, cho nên mới ít người hỏi han.
Hiện nay hễ là nhà huân quý thế gia đều coi trọng sự gắn kết chặt chẽ. Đa số bọn họ không có chức vụ thực quyền trong triều đình, sở dĩ có thể tạo thành thế lực vững chắc là do mối quan hệ thông gia, thân thích nâng đỡ lẫn nhau. Hơn nữa nhiều nhà có con gái vào cung, so với quan lại triều đình, họ có nhiều mối quan hệ trong cung hơn.
Vì vậy, phàm là các gia đình lớn khi cưới vợ cho con trai trưởng dòng chính, cháu trai trưởng, đều cố gắng phải hỏi cưới được cô gái có gia thế quyền quý tương đương làm vợ, để hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Còn nếu cưới vợ cho con trai thứ thì phải cân nhắc xem của hồi môn của nàng dâu sau khi chia nhà có đủ để trang trải chi tiêu cho con trai mình hay không.
Trong vô vàn những cân nhắc như vậy, Tề Hoa rõ ràng không đáp ứng được điều nào, cũng khó trách nàng thân là thiên kim bá phủ, cao không tới thấp không chịu, đến gần mười sáu tuổi vẫn chưa tìm được mối hôn sự tốt.
"Cũng chỉ có Kỷ cô nương có nhan sắc đẹp như vậy mới xứng với tấm tuyết vụ cốc này." Tề Hoa khen ngợi, trên mặt không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ: "Chỉ là hôm nay là tiệc trăm hoa, tấm tuyết vụ cốc này dù sao cũng hơi đơn giản."
Thật lòng mà nói, trong lòng Tề Hoa cũng có chút khó chịu, nàng thấy Kỷ Trừng chẳng qua chỉ là đứa con gái nhà buôn, nhưng dù là trang sức trên đầu, hay y phục, cách ăn mặc đều toát ra khí chất của nhà quyền quý, ngược lại khiến nàng, một thiên kim Bá phủ trông như người bán rau ngoài chợ.
"Tề cô nương quá khen rồi, tỷ thanh tao như cúc, rất tương xứng với trâm cài ong bướm vờn cúc của cô nương." Kỷ Trừng nịnh hót. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tề Hoa đã đoán đại khái được tính cách của cô nương này rồi.
Bởi vì thiếu tự tin, càng thêm ngẩng cao đầu lên hai phần, ánh mắt dừng lại nhiều nhất luôn là trang phục của những người xung quanh, ngưỡng mộ thì không cần phải nói, nhưng lòng tự trọng của Tề Hoa lại không cho phép nàng ta ngưỡng mộ, cho nên luôn nhìn người khác bằng ánh mắt có chút phê phán.
Kỷ Trừng biết người như Tề Hoa có lòng tự trọng yếu ớt, không chịu được một xíu ấm ức nào, nếu không chắc chắn sẽ ghen ghét bạn. Bởi vậy, nàng mới chọn chiếc trâm cài duy nhất trên đầu Tề Hoa mà mình có thể khen ngợi được để ca tụng.
Quả nhiên Tề Hoa tươi cười rạng rỡ: "Đây là tay nghề của Lăng đại sư ở Bách Nghiên Các, cả đời ông ấy đắc ý nhất là bộ mười hai chiếc trâm cài hình hoa, chiếc hoa cúc trên đầu ta chính là một trong số đó."
"Thảo nào, muội nói nhụy hoa cúc làm sao mà giống thật đến vậy, còn ong bướm nhìn từ xa lại trông sống động như thật, muội chỉ đoán không phải là đồ tầm thường, không ngờ là do Lăng đại sư đích thân chế tạo." Kỷ Trừng thuận theo nói tiếp.
Trong khoảnh khắc, Tề Hoa có cảm giác như tìm được tri kỷ: "Muội tinh mắt thật." Nàng cảm thấy ở bên Kỷ Trừng thật thoải mái, người này không chỉ nói chuyện dễ nghe, thái độ cũng khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, hơn nữa thân phận lại thấp hơn mình, nhưng lại có quan hệ thân thích với Thẩm phủ, thật sự không có ai thích hợp làm bạn tốt hơn Kỷ Trừng.
Khi mọi người thân thiết thì sẽ nói chuyện nhiều hơn, ngay cả những lời ngày thường không nói với người ngoài, chỉ cần dẫn dắt khéo léo, không biết chừng cũng sẽ nói ra.
Kỷ Trừng rất nhanh đã biết Tề Hoa còn có một người anh trai, năm nay đã mười tám tuổi vẫn chưa đính hôn, hiện đang làm thị vệ trong cung. Tuy không hầu cận bên cạnh Hoàng thượng, nhưng theo Tề Hoa nói anh trai nàng có thể nói chuyện với đại thái giám trong cung, thật ra như vậy đã đủ rồi.
Đôi khi lời của các vị đại thần còn không có tác dụng bằng lời của đại thái giám nội cung.
Kỷ Trừng rất thích sự thông minh của Tề Hoa, cô nương này sau khi hỏi tuổi nàng, lại biết nàng còn chưa đính hôn, liền bắt đầu ra sức khen ngợi anh trai mình, cũng mặc kệ củ cà rốt treo trước mặt con lừa này, Kỷ Trừng có ăn được hay không, nhưng Tề Hoa đã ám chỉ Kỷ Trừng có thể bắt đầu "mưu tính" rồi.
Về phần mưu tính thế nào? Bắt đầu từ cô em chồng tương lai Tề Hoa luôn không sai.
Kỷ Trừng chỉ cười cười, rất ít khi đáp lời.
Tề Hoa cũng biết Kỷ Trừng là con gái nhà lành, dù sao cũng phải giữ gìn e lệ, cũng không nói chuyện anh trai nàng nữa, chuyển sang hỏi: "Trừng muội đến kinh cũng hơn một tháng rồi, đã gặp mấy người anh họ trong nhà chưa?"
Kỷ Trừng gật đầu, trừ Tam công tử Thẩm Trưng Nhị phòng trong quân doanh ra, nàng đã gặp những anh họ khác rồi.
Tề Hoa không biết nghĩ đến chuyện gì, hai má ửng hồng, khẽ nói: "Đại thiếu phu nhân nhà họ Thẩm mất đã mấy năm rồi, sao vẫn chưa nghe thấy tin tức Đại công tử sẽ tái hôn vậy?"
Kỷ Trừng không ngờ Tề Hoa lại vô tư như vậy, theo những gì nàng biết về Hoàng thị, đoán chừng Tề Hoa không lọt vào mắt Nhị phu nhân: "Muội cũng không biết nhưng dù sao Đại biểu ca cũng phải đi bước nữa, trong phòng luôn cần người quán xuyến, Hoằng ca nhi tuổi còn nhỏ, cũng cần kế mẫu chăm sóc."
Tề Hoa dùng anh trai để câu Kỷ Trừng, Kỷ Trừng tất nhiên cũng có thể dùng Thẩm Ngự để lừa nàng ta.
Nào ngờ tiếp theo Tề Hoa lại nói: "Đúng là đạo lý đó. Đại công tử tuổi cũng không còn nhỏ nữa, huynh ấy trì hoãn như vậy, những người em trai bên dưới chỉ sợ cũng không tiện vượt mặt huynh ấy mà nói chuyện hôn sự trước. Hôm tiệc hoa mẫu đơn, tỷ nghe người ta nói An Hòa công chúa vì chuyện này mà không ít lần lo lắng."
Kỷ Trừng chẳng thấy An Hòa công chúa có vẻ gì lo lắng. Công chúa ra ngoài đều có nghi trượng, muốn đi đâu thực ra không tiện lắm, cho nên An Hòa công chúa trừ khi vào cung và đi lễ chùa, ít khi ra khỏi Khánh Viên.
Trong Khánh Viên có những tiểu đồng mua từ Giang Nam về, ngày ngày ca hát ngâm khúc, An Hòa công chúa nhàn nhã biết bao nhiêu.
"Cũng không biết Nhị công tử Thẩm gia sau này sẽ cưới người như thế nào?" Tề Hoa thở dài một tiếng.
Kỷ Trừng thật sự không biết nên trả lời thế nào, nàng ngay cả trở thành kế thất của Thẩm Ngự còn không thể, huống chi Thẩm Triệt là con trai độc nhất của An Hòa công chúa.
Nhưng Kỷ Trừng nhìn ánh mắt sáng ngời của Tề Hoa khi nói đến Thẩm Triệt, thật ra cũng có chút hiểu, người như vậy vẻ ngoài thực sự quá tuấn tú, rực rỡ chói mắt, không tránh khỏi trở thành niềm mơ ước trong lòng không ít cô nương.
"Cũng không biết người như thế nào mới giữ được trái tim của nhân vật như huynh ấy." Tề Hoa lại thở dài.
Kỷ Trừng thì không có thời gian rảnh đi lo lắng chuyện này, chỉ là cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với Tề Hoa nữa, nàng dời mắt sang Thẩm Nguyên đang ở trong khóm hoa cách đó không xa, vừa lúc Thẩm Nguyên và mấy cô nương bên cạnh cũng đang nhìn nàng.
"Ai da, thật là khiến người ta ghen tị, linh khí của trời đất này e rằng đều dồn hết vào nhà các cô rồi, đừng nói đến các chị em trong nhà, ngay cả người thân thích nhà các cô cũng xinh đẹp như tiên giáng trần, khiến người ta không phục cũng không được." Lý Hủy cười thở dài: "Vị kia nếu đứng bên bờ nước, chẳng phải là Lạc Thần sống sao? Ta đọc “Lạc Thần Phú” (3) của Tào Tử Kiến (1), luôn cảm thấy ông ấy hình dung Lạc Thần (2) quá đẹp, quá hư ảo, đến hôm nay mới biết là do mình kiến thức nông cạn."
"Đó là A Trừng, cháu gái nhà Tam thẩm ta." Thẩm Nguyên nghe Lý Hủy khen Kỷ Trừng thì cười nói.
Lý Hủy đương nhiên biết Tam phu nhân nhà họ Thẩm, đáp một câu: "Ồ, thật không ngờ."
Thẩm Nguyên khẽ mỉm cười, lập tức hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lý Hủy, Tam thẩm nàng quả thật có vài chỗ làm chưa tốt, nhưng cũng không trách bà ấy được, dù sao xuất thân cũng có hạn chế.
Mà bên này Kỷ Trừng mượn ánh mắt Thẩm Nguyên nhìn sang, nói một tiếng xin lỗi với Tề Hoa, đi về phía Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên trước tiên giới thiệu Lý Hủy cho Kỷ Trừng, Kỷ Trừng mới biết vị cô nương trông đoan trang quý phái tựa như quý nhân trong cung này, hóa ra là cô nương nhà Tĩnh Vũ Hầu, bà nội nàng là Trinh Bình trưởng công chúa, chị gái của Tiên hoàng, có thể xem là một trong những lão thọ tinh sống lâu nhất trong hoàng thất.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Thẩm Nguyên dùng quạt tròn che nửa mặt oán trách với Kỷ Trừng: "Sao muội nói chuyện với Tề Hoa lâu như vậy?"
Ý của Thẩm Nguyên cũng là coi thường Tề Hoa, chỉ là cách thể hiện sự không thích của nàng ta uyển chuyển hơn Vương Tứ nương nhiều, thiệp mời vẫn phải gửi cho Tề Hoa, dù sao cũng có chút quan hệ thân thích vòng vo, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Kỷ Trừng cũng nhìn ra được, hai ba mươi cô nương đến đây ai nấy đều có nhóm bạn thân của riêng mình, hoặc ba bốn người một nhóm, hoặc bốn năm người một đám, không nói là ranh giới rõ ràng, nhưng tóm lại là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
Lý Huỷ ở bên cạnh nghe cũng khuyên nhủ: "Muội mới đến kinh thành có lẽ không rõ, nhưng sau này vẫn nên ít nói chuyện với những kẻ nghèo hèn như vậy. Nếu không người khác còn tưởng các muội là cùng một bọn." Lý Hủy nể mặt Thẩm Nguyên, lên tiếng nhắc nhở Kỷ Trừng.
"Đa tạ Hủy tỷ tỷ nhắc nhở." Kỷ Trừng biết nghe lời phải, nhưng lòng lại nặng trĩu. Tầng lớp quyền quý thế gia ở kinh đô phân hoá quá rõ rệt, thật sự khiến Kỷ Trừng có chút nản lòng.
"Thực ra vài chục năm trước không phải vậy, nếu không thì cô của Kỷ Trừng đã không thể gả vào phủ Tề Quốc Công.”
(1)Tào Tử Kiến là tên tự của Tào Thực, con trai thứ 4 của Tào Tháo, thi nhân kiệt xuất của thời cuối Đông Hán.
(2)Lạc thần: nữ thần trong thần thoại Trung Quốc, là thần cai quản sông Lạc Thủy.(3)Lạc thần phú: Nhiều tài liệu và giai thoại cho rằng "Lạc Thần Phú" của Tào Thực, dù bề ngoài là miêu tả nữ thần Lạc Thủy, nhưng thực chất là để bày tỏ nỗi lòng và sự thương nhớ của ông dành cho Chân Mật (vợ của Tào Phi, anh trai Tào Thực) sau khi bà qua đời.
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
