0 chữ
Chương 21
Chương 21: Ngũ Long Đoàn
Mãi đến nửa đêm, quản sự đi Vân Đàm Sơn giải quyết việc mới trở về phủ bẩm báo, nguyên nhân quả nhiên đúng như Kỷ Trừng dự liệu, Ngũ Long Đoàn ưa lạnh, bây giờ người trên đỉnh Vân Đàm Sơn vẫn còn mặc áo bông, mà dưới núi đã là lúc mặc lụa mỏng, Đỗ Ngự Sử khó khăn lắm mới nuôi được Ngũ Long Đoàn nở rộ vào tháng tư này, tất nhiên không chịu mạo hiểm tùy tiện.
Sáng sớm Kỷ Trừng nghe Thẩm Nguyên nói xong, cúi đầu suy nghĩ một lát: "Muội có một ý này, chúng ta làm cho Ngũ Long Đoàn một cái l*иg băng, đυ.c vài lỗ nhỏ thông khí, như vậy vừa có thể đảm bảo khí lạnh, cũng không cản trở hoa cúc hấp thụ ánh mặt trời, hơn nữa ngắm hoa trong sương mù lại có vẻ đẹp riêng."
Thẩm Nguyên nghe xong mắt sáng lên: "Ý hay, sao ta lại không nghĩ ra?"
Thẩm Nguyên vội vàng bẩm báo với Hoàng thị, mở hầm băng, lấy ra hai khối băng lớn, sai người nhanh chóng đυ.c thành hai cái l*иg băng, một cái đặt vào "tủ lạnh" hai lớp bằng đồng đưa đến Vân Đàm Sơn cho Đỗ Ngự Sử xem qua, cái còn lại để dự phòng.
"Cũng không biết lần này Đỗ Ngự Sử có đồng ý không nữa." Thẩm Nguyên và những người khác chỉ có thể nghe theo ý trời.
May thay trời thương, Đỗ Ngự Sử cuối cùng cũng đồng ý, quản gia do Thẩm phủ phái đi, đêm đó đã vận chuyển chậu "Ngũ Long Đoàn" xuống núi, nói rõ là đêm đó sẽ đưa trả về Vân Đàm Sơn. Nhưng dù vậy Đỗ Ngự Sử vẫn không yên tâm, đích thân theo xuống núi trông coi.
Khi Thẩm Nguyên và các cô nương khác nhìn thấy "Ngũ Long Đoàn" vào sáng sớm ngày hai mươi tư tháng tư, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Nguyên cuối cùng cũng nở nụ cười, nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm tay Kỷ Trừng, mọi sự cảm kích đều trong im lặng.
Ngày hôm đó, những cô nương đến Thẩm phủ làm khách, dù là người khó tính nhất, khi nhìn thấy "Ngũ Long Đoàn" cũng không khỏi kinh ngạc.
Đỗ Ngự Sử quả thực là người biết chăm hoa, một gốc Ngũ Long Đoàn năm bông, năm bông năm màu khác nhau, lần lượt là xanh đậm, xanh biếc, xanh lá cây, xanh non, vàng nhạt, cánh hoa hình móng rồng, giống như năm con rồng cuộn mình trong mây nhả sương. Dù là màu sắc hay hình dáng hoa, có vào mùa thu thì Ngũ Long Đoàn này vẫn xứng đáng là vua của các loài cúc, huống chi bây giờ mới là tháng tư đầu hè.
Tiệc trăm hoa chính là buổi tụ họp tao nhã của các khuê tú trong kinh thành, nể mặt Thẩm phủ, những cô nương nhận được thiệp mời đều đến, ngay cả chị em nhà họ Vương dù đến muộn, nhưng cũng đã tới.
Hôm nay Vương Tứ nương đã tốn công trang điểm một phen, xem ra là muốn lấn át vẻ đẹp của mọi người. Trên người mặc áo ngắn màu vàng nhạt và một chiếc váy lụa với hoạ tiết chữ vạn và hoa sen màu xanh ngọc, eo thắt dải lụa mềm với nút thắt hình hoa cỏ màu xanh mực. Trên đầu đội chiếc mũ hoa kim luỹ ti (1) hiếm thấy ở ngoài, xem ra là đồ trong cung, tôn lên vẻ đẹp rực rỡ vô song của Vương Tứ nương như ráng chiều mây sớm. Suốt đường đi, cô nương nào cũng quay đầu nhìn nàng.
(1)Mũ hoa kim lũ ti: mũ đội đầu bằng vàng được chế tác bằng kỹ thuật kéo sợi vàng (lũy ti) thành hình hoa văn hoặc hình dáng hoa.
Tranh dưới là bộ trang sức kim lũy ti thời Minh.Thẩm Tầm không ngờ Vương Tứ Nương và Vương Duyệt Nương lại đến, nàng và họ vốn dĩ có quan hệ tốt, chuyện lần này hoàn toàn do Thẩm Nguyên quyết định, nên khi Thẩm Tầm nhìn thấy chị em nhà họ Vương thì có chút ngại ngùng.
Đợi Thẩm Nguyên và những người khác tiến lên đón, Vương Tứ nương nhìn Thẩm Tầm không dám nhìn mình bèn tiến lên thân mật nắm lấy tay Thẩm Tầm: "Tầm muội sao lại xa cách với ta vậy?"
"Muội..." Thẩm Tầm không biết nên giải thích thế nào.
"Yên tâm đi, Tứ tỷ của muội còn chưa nhỏ mọn đến vậy, tiệc trăm hoa hôm nay là buổi tụ họp tao nhã của Tầm muội, sao ta có thể không đến?" Vương Tứ nương vỗ nhẹ mu bàn tay Thẩm Tầm nói, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không chịu ban cho hai chủ nhà là Thẩm Nguyên và Thẩm Tụy.
Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn vì một Kỷ Trừng mà làm tổn hại tình cảm với Vương Tứ nương, hôm nay thấy Vương Tứ nương tươi cười như vậy thì cảm thấy Tam tỷ của mình quá nhỏ mọn, lúc đó không nên giận dỗi với Vương Tứ nương.
Vương Duyệt Nương cười đi từ phía sau lên nói: "Hôm nay ta vốn định không đến, lần trước Tầm tỷ còn không tham gia tiệc hoa mẫu đơn của chúng ta, ta còn giận tỷ đó, nhưng Tứ tỷ nói lần trước tỷ không đến là vì không khỏe. Ta nghĩ cũng phải, quan hệ giữa chúng ta tốt thế nào chứ, nếu tỷ không thực sự không khỏe, sao lại không đến. Rốt cuộc vẫn là Tứ tỷ thương tỷ."
Vương Tứ Nương và Vương Duyệt Nương một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai mặt trắng, khiến Thẩm Tầm xấu hổ đến đỏ cả mặt, tự cảm thấy hổ thẹn, ngượng ngùng nói: "Muội biết Tứ tỷ thương muội."
Bên này chị em nhà họ Vương nói chuyện với Thẩm Tầm, Thẩm Nguyên và Thẩm Tụy cũng không có lý do gì ở lại chịu lạnh nhạt, bèn đi sang bên cạnh chào hỏi những cô nương khác.
Vương Duyệt Nương bĩu môi, trừng mắt liếc nhìn bóng lưng hai người. Vương Tứ nương vẫn giữ vẻ hòa khí, nhưng ánh mắt sắc bén không thể che giấu. Nàng đã đưa thang cho Thẩm Nguyên rồi, không ngờ đối phương không những không nhân cơ hội xuống thang, ngược lại còn không để ý tới, vậy thì sau này đừng trách nàng trở mặt vô tình.
Mâu thuẫn giữa các cô gái thường rất kỳ lạ, đôi khi chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà kết thành ân oán khó giải.
Tô Quân thì không giống Thẩm Nguyên, nàng nhìn thấy chị em nhà họ Vương đi tới thì khẽ gật đầu với cô nương bên cạnh, tạm thời rời đi, mỉm cười nghênh đón chị em nhà họ Vương: "Tứ nương tỷ, Duyệt Nương muội, Tứ nương tỷ hôm nay thật đẹp, chiếc áo lụa xanh ngọc này sao muội chưa từng thấy, nhìn cách dệt giống như đồ cống phẩm của Chế Tạo Cục Giang Nam chúng ta."
"Quân tỷ thật tinh mắt, đúng là Giang Nam dâng lên trước Tết đó. Thục phi tổng cộng chỉ được ba tấm, trong đó tấm màu xanh ngọc này đã cho Tứ tỷ rồi." Vương Duyệt Nương nói, trong ánh mắt có chút ngưỡng mộ. Dù sao Vương Tứ Nương và Thục phi mới là chị em ruột cùng mẹ.
"Trâm cài hoa mẫu đơn bướm hồng bảo thạch trên đầu Quân muội cũng rất độc đáo, nhìn giống như tay nghề của thợ trong cung, ta chưa từng thấy kiểu dáng này, cánh bướm mỏng như cánh ve, tay nghề của thợ bây giờ rất khó đạt được, ai da, thật là đáng tiếc." Vương Tứ nương nói.
Tô Quân mất tự nhiên sờ lên chiếc trâm cài bướm trên đầu: "Đây là lúc trước tiên thái hậu ban thưởng cho nhà muội, bà nội đã cho muội."
"Thảo nào muội chưa từng thấy, trong cung đã không còn thịnh hành kiểu dáng này nữa rồi." Vương Duyệt Nương nhanh miệng nói.
Khuôn mặt Tô Quân vô cùng lúng túng, vành tai cũng đỏ bừng, nhà họ Tô tuy cũng là thế gia, thuyền nát còn ba cân đinh, nhưng dù sao cũng đã không còn phồn hoa như xưa, trang sức của nàng tuy cũng có nhiều kiểu dáng thịnh hành ở phía nam, nhưng đều cảm thấy không đủ đẹp để dùng cho hôm nay, lúc này mới lấy món bảo bối cất đáy hòm này.
Vương Tứ nương trừng mắt nhìn Vương Duyệt Nương, đỡ lời cho nàng ta: "Đồ tiên thái hậu ban thưởng, người khác cầu còn không được đó, không quan trọng chuyện thịnh hành hay không thịnh hành nữa, nhà có gốc gác sâu dày mới có được đồ vật như vậy."
Tô Quân giả vờ vuốt tóc mai, che giấu sự lúng túng của mình, trong lòng nghĩ trong hai chị em nhà họ Vương, cũng khó trách mọi người chỉ tôn trọng Vương Tứ nương.
Vương Duyệt Nương cũng hoàn hồn, vội vàng nói: "Quân tỷ, tỷ đừng trách muội nhanh mồm, vừa rồi là muội không biết." Lời tuy nói vậy, nhưng trong ánh mắt của Vương Duyệt Nương đã không giấu được sự khinh thường, thái độ đối với Tô Quân cũng trở nên tùy tiện hơn.
Chiếc trâm cài trên đầu Tô Quân vốn dĩ nên cất kỹ ở nhà ngắm nghía, sao có thể lấy đồ tiên thái hậu ban thưởng mấy chục năm trước ra đeo chứ, dù vàng có làm mới đi chăng nữa, cũng không thích hợp để đeo ra ngoài bây giờ. Vương Duyệt Nương vốn tưởng nhà họ Tô vẫn còn chút gia thế, bây giờ xem ra chỉ là cố gắng giữ thể diện, bên ngoài hào nhoáng, bên trong đã sớm mục ruỗng.
Vương Tứ nương làm sao không hiểu tâm tư của Vương Duyệt Nương, nhưng phá vỡ pháo đài của kẻ địch từ bên trong mới hả lòng hả dạ nhất, Vương Tứ nương không ngại lôi kéo Tô Quân.
"Nhìn sắc mặt Quân muội, hẳn là đã khỏe hơn nhiều rồi phải không? Lần trước tiệc hoa mẫu đơn muội cũng không đến, khiến ta rất lo lắng." Vương Tứ nương nói.
Mọi người đều biết những lời họ nói chỉ là khách sáo, Vương Tứ nương không ngừng nhắc đến chuyện này, ý là muốn truy cứu xem ai đã ngáng trở ở giữa, thể hiện thái độ chỉ truy cứu chủ phạm, còn tòng phạm thì không hỏi.
Tô Quân cũng chỉ có thể lúng túng nói: "Muội khỏe hơn nhiều rồi, đa tạ Tứ nương tỷ quan tâm." Nàng không chịu nói thêm. Tô Quân ở Thẩm gia, không có lý gì lại bênh vực người ngoài.
Vương Tứ nương thấy thái độ của Tô Quân như vậy, vẻ mặt cũng hơi lạnh xuống, nhìn về phía Thẩm Nguyên, nói với Thẩm Tầm và Tô Quân: "Nguyên tỷ hình như đang giận ta, ta thật sự không biết mình đã làm gì không tốt, khiến Nguyên tỷ trách ta."
Tô Quân không lên tiếng, Thẩm Tầm không nhịn được giải thích cho Thẩm Nguyên: "Nguyên tỷ không giận Tứ tỷ đâu, chỉ là vì chuyện của Trừng biểu muội, nhất thời cảm thấy không bỏ xuống được thể diện thôi. Tứ tỷ biết Nguyên tỷ mà, tỷ ấy rất bênh vực người nhà, Trừng tỷ lại rất biết lấy lòng tỷ ấy."
Vương Tứ nương thật ra đã đoán được là vì chuyện của Kỷ Trừng, nhưng chỉ không ngờ Kỷ Trừng lại có thể lấy lòng Thẩm Nguyên nhanh đến vậy, nàng ta nhìn Kỷ Trừng từ xa, thấy nàng ta đang tươi cười nói chuyện với mấy cô nương, bĩu môi nói: "Xem ra Trừng biểu tỷ này của muội rất biết cách cư xử, con gái thương gia là vậy đó, làm gì cũng nghĩ là buôn bán, quen cúi đầu khom lưng nịnh hót người khác, cả đời cũng không ngẩng đầu lên được."
Vương Duyệt Nương cũng mỉa mai khẽ cười hai tiếng.
Thẩm Tầm nghe vậy khẽ nhíu mày, nàng có chút không thích Vương Tứ nương nói Kỷ Trừng như vậy. Mọi người đều là người nhà, lại học chung một thời gian, tuy Thẩm Tầm cũng không coi trọng xuất thân của Kỷ Trừng, nhưng không có ấn tượng xấu với con người nàng ta lại, hơn nữa tiệc trăm hoa lần này cũng nhờ nàng ta ra sức.
Tô Quân thấy vậy cũng vội vàng nói: "Trừng muội không phải người như vậy, muội thấy phẩm hạnh và cách cư xử của nàng đều rất tốt."
Vương Duyệt Nương hừ một tiếng: "Chẳng lẽ Quân tỷ đã đến mức phải kết giao với con gái thương gia rồi sao?"
Tô Quân nghe xong mặt đỏ bừng, tức giận đến đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.
Vương Tứ Nương trách mắng Vương Duyệt Nương: "Duyệt Nương, muội đừng nói vậy, ngay cả Hoàng thượng cũng có vài người thân thích nghèo khó nữa là, hơn nữa Trừng cô nương này cũng không tính là người thân thích nghèo khó, tuy là con gái thương gia, nhưng Kỷ gia nổi tiếng giàu có. Muội không thấy Tam thẩm của Tầm muội năm nào cũng là người cúng dầu thơm đầu tiên ở chùa Báo Quốc sao."
"Đúng rồi." Vương Duyệt Nương cười cười: "Chỉ là dù nhà cô ta có nhiều bạc đến đâu chúng ta cũng không thèm giao du với loại người này, cũng không sợ hạ thấp thân phận mình, giao du lâu rồi, khó tránh khỏi dính mùi tiền."
"Muội chê mùi tiền, có lẽ lại có người thích đấy." Vương Tứ nương liếc nhìn Tô Quân. Vốn tưởng nàng ta là người khôn khéo, nào ngờ lại hoàn toàn không hiểu ý, vì Thẩm Nguyên thì thôi đi, bây giờ vì một Kỷ Trừng mà cũng dám cãi lại mình, đúng là không biết điều.
Tô Quân biết chị em nhà họ Vương chỉ cây dâu mắng cây hoè nhưng không ngờ họ lại có đức hạnh như vậy, quả thực là "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết" ngang ngược, nàng cũng không cần phải giao du với loại người này, lúc này ngay cả lễ phép cũng không để ý nữa, quay đầu nói với Thẩm Tầm: "Tầm muội, ta đi xem bên Nguyên tỷ có gì cần giúp không."
Đợi Tô Quân vừa đi, Vương Tứ nương nắm lấy tay Thẩm Tầm nói: "Tầm muội, có phải muội cảm thấy ta có chút vô tình không?"
Thẩm Tầm không đáp lời, ý là ngầm thừa nhận.
Vương Tứ nương khẽ thở dài: "Ta biết trong lòng muội oán ta, chỉ là đường dài mới biết ngựa hay, ngày dài mới biết lòng người, vị Trừng cô nương kia biết rõ xuất thân của mình không tốt, tất nhiên phải tốn công lấy lòng các muội, nhưng giả vờ một ngày thì dễ, giả vờ cả đời lại khó. Muội cứ nhìn xem, người xuất thân như nàng ta rồi cũng có một ngày lộ ra bản chất thật, bây giờ ta chỉ khuyên muội một câu, cách xa nàng ta ra, đỡ cho sau này muội cảm thấy đau lòng vì bị nàng ta lừa gạt."
Thẩm Tầm tuy vẫn không nói gì, nhưng rõ ràng đã bị những lời khẩn thiết của Vương Tứ nương thuyết phục, hàng mày cuối cùng cũng giãn ra, cùng chị em nhà họ Vương đi về phía vườn cúc xem Ngũ Long Đoàn.
Sáng sớm Kỷ Trừng nghe Thẩm Nguyên nói xong, cúi đầu suy nghĩ một lát: "Muội có một ý này, chúng ta làm cho Ngũ Long Đoàn một cái l*иg băng, đυ.c vài lỗ nhỏ thông khí, như vậy vừa có thể đảm bảo khí lạnh, cũng không cản trở hoa cúc hấp thụ ánh mặt trời, hơn nữa ngắm hoa trong sương mù lại có vẻ đẹp riêng."
Thẩm Nguyên nghe xong mắt sáng lên: "Ý hay, sao ta lại không nghĩ ra?"
Thẩm Nguyên vội vàng bẩm báo với Hoàng thị, mở hầm băng, lấy ra hai khối băng lớn, sai người nhanh chóng đυ.c thành hai cái l*иg băng, một cái đặt vào "tủ lạnh" hai lớp bằng đồng đưa đến Vân Đàm Sơn cho Đỗ Ngự Sử xem qua, cái còn lại để dự phòng.
May thay trời thương, Đỗ Ngự Sử cuối cùng cũng đồng ý, quản gia do Thẩm phủ phái đi, đêm đó đã vận chuyển chậu "Ngũ Long Đoàn" xuống núi, nói rõ là đêm đó sẽ đưa trả về Vân Đàm Sơn. Nhưng dù vậy Đỗ Ngự Sử vẫn không yên tâm, đích thân theo xuống núi trông coi.
Khi Thẩm Nguyên và các cô nương khác nhìn thấy "Ngũ Long Đoàn" vào sáng sớm ngày hai mươi tư tháng tư, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Nguyên cuối cùng cũng nở nụ cười, nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm tay Kỷ Trừng, mọi sự cảm kích đều trong im lặng.
Ngày hôm đó, những cô nương đến Thẩm phủ làm khách, dù là người khó tính nhất, khi nhìn thấy "Ngũ Long Đoàn" cũng không khỏi kinh ngạc.
Tiệc trăm hoa chính là buổi tụ họp tao nhã của các khuê tú trong kinh thành, nể mặt Thẩm phủ, những cô nương nhận được thiệp mời đều đến, ngay cả chị em nhà họ Vương dù đến muộn, nhưng cũng đã tới.
Hôm nay Vương Tứ nương đã tốn công trang điểm một phen, xem ra là muốn lấn át vẻ đẹp của mọi người. Trên người mặc áo ngắn màu vàng nhạt và một chiếc váy lụa với hoạ tiết chữ vạn và hoa sen màu xanh ngọc, eo thắt dải lụa mềm với nút thắt hình hoa cỏ màu xanh mực. Trên đầu đội chiếc mũ hoa kim luỹ ti (1) hiếm thấy ở ngoài, xem ra là đồ trong cung, tôn lên vẻ đẹp rực rỡ vô song của Vương Tứ nương như ráng chiều mây sớm. Suốt đường đi, cô nương nào cũng quay đầu nhìn nàng.
Tranh dưới là bộ trang sức kim lũy ti thời Minh.Thẩm Tầm không ngờ Vương Tứ Nương và Vương Duyệt Nương lại đến, nàng và họ vốn dĩ có quan hệ tốt, chuyện lần này hoàn toàn do Thẩm Nguyên quyết định, nên khi Thẩm Tầm nhìn thấy chị em nhà họ Vương thì có chút ngại ngùng.
Đợi Thẩm Nguyên và những người khác tiến lên đón, Vương Tứ nương nhìn Thẩm Tầm không dám nhìn mình bèn tiến lên thân mật nắm lấy tay Thẩm Tầm: "Tầm muội sao lại xa cách với ta vậy?"
"Muội..." Thẩm Tầm không biết nên giải thích thế nào.
"Yên tâm đi, Tứ tỷ của muội còn chưa nhỏ mọn đến vậy, tiệc trăm hoa hôm nay là buổi tụ họp tao nhã của Tầm muội, sao ta có thể không đến?" Vương Tứ nương vỗ nhẹ mu bàn tay Thẩm Tầm nói, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không chịu ban cho hai chủ nhà là Thẩm Nguyên và Thẩm Tụy.
Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn vì một Kỷ Trừng mà làm tổn hại tình cảm với Vương Tứ nương, hôm nay thấy Vương Tứ nương tươi cười như vậy thì cảm thấy Tam tỷ của mình quá nhỏ mọn, lúc đó không nên giận dỗi với Vương Tứ nương.
Vương Duyệt Nương cười đi từ phía sau lên nói: "Hôm nay ta vốn định không đến, lần trước Tầm tỷ còn không tham gia tiệc hoa mẫu đơn của chúng ta, ta còn giận tỷ đó, nhưng Tứ tỷ nói lần trước tỷ không đến là vì không khỏe. Ta nghĩ cũng phải, quan hệ giữa chúng ta tốt thế nào chứ, nếu tỷ không thực sự không khỏe, sao lại không đến. Rốt cuộc vẫn là Tứ tỷ thương tỷ."
Vương Tứ Nương và Vương Duyệt Nương một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai mặt trắng, khiến Thẩm Tầm xấu hổ đến đỏ cả mặt, tự cảm thấy hổ thẹn, ngượng ngùng nói: "Muội biết Tứ tỷ thương muội."
Bên này chị em nhà họ Vương nói chuyện với Thẩm Tầm, Thẩm Nguyên và Thẩm Tụy cũng không có lý do gì ở lại chịu lạnh nhạt, bèn đi sang bên cạnh chào hỏi những cô nương khác.
Vương Duyệt Nương bĩu môi, trừng mắt liếc nhìn bóng lưng hai người. Vương Tứ nương vẫn giữ vẻ hòa khí, nhưng ánh mắt sắc bén không thể che giấu. Nàng đã đưa thang cho Thẩm Nguyên rồi, không ngờ đối phương không những không nhân cơ hội xuống thang, ngược lại còn không để ý tới, vậy thì sau này đừng trách nàng trở mặt vô tình.
Mâu thuẫn giữa các cô gái thường rất kỳ lạ, đôi khi chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà kết thành ân oán khó giải.
Tô Quân thì không giống Thẩm Nguyên, nàng nhìn thấy chị em nhà họ Vương đi tới thì khẽ gật đầu với cô nương bên cạnh, tạm thời rời đi, mỉm cười nghênh đón chị em nhà họ Vương: "Tứ nương tỷ, Duyệt Nương muội, Tứ nương tỷ hôm nay thật đẹp, chiếc áo lụa xanh ngọc này sao muội chưa từng thấy, nhìn cách dệt giống như đồ cống phẩm của Chế Tạo Cục Giang Nam chúng ta."
"Quân tỷ thật tinh mắt, đúng là Giang Nam dâng lên trước Tết đó. Thục phi tổng cộng chỉ được ba tấm, trong đó tấm màu xanh ngọc này đã cho Tứ tỷ rồi." Vương Duyệt Nương nói, trong ánh mắt có chút ngưỡng mộ. Dù sao Vương Tứ Nương và Thục phi mới là chị em ruột cùng mẹ.
"Trâm cài hoa mẫu đơn bướm hồng bảo thạch trên đầu Quân muội cũng rất độc đáo, nhìn giống như tay nghề của thợ trong cung, ta chưa từng thấy kiểu dáng này, cánh bướm mỏng như cánh ve, tay nghề của thợ bây giờ rất khó đạt được, ai da, thật là đáng tiếc." Vương Tứ nương nói.
Tô Quân mất tự nhiên sờ lên chiếc trâm cài bướm trên đầu: "Đây là lúc trước tiên thái hậu ban thưởng cho nhà muội, bà nội đã cho muội."
"Thảo nào muội chưa từng thấy, trong cung đã không còn thịnh hành kiểu dáng này nữa rồi." Vương Duyệt Nương nhanh miệng nói.
Khuôn mặt Tô Quân vô cùng lúng túng, vành tai cũng đỏ bừng, nhà họ Tô tuy cũng là thế gia, thuyền nát còn ba cân đinh, nhưng dù sao cũng đã không còn phồn hoa như xưa, trang sức của nàng tuy cũng có nhiều kiểu dáng thịnh hành ở phía nam, nhưng đều cảm thấy không đủ đẹp để dùng cho hôm nay, lúc này mới lấy món bảo bối cất đáy hòm này.
Vương Tứ nương trừng mắt nhìn Vương Duyệt Nương, đỡ lời cho nàng ta: "Đồ tiên thái hậu ban thưởng, người khác cầu còn không được đó, không quan trọng chuyện thịnh hành hay không thịnh hành nữa, nhà có gốc gác sâu dày mới có được đồ vật như vậy."
Tô Quân giả vờ vuốt tóc mai, che giấu sự lúng túng của mình, trong lòng nghĩ trong hai chị em nhà họ Vương, cũng khó trách mọi người chỉ tôn trọng Vương Tứ nương.
Vương Duyệt Nương cũng hoàn hồn, vội vàng nói: "Quân tỷ, tỷ đừng trách muội nhanh mồm, vừa rồi là muội không biết." Lời tuy nói vậy, nhưng trong ánh mắt của Vương Duyệt Nương đã không giấu được sự khinh thường, thái độ đối với Tô Quân cũng trở nên tùy tiện hơn.
Chiếc trâm cài trên đầu Tô Quân vốn dĩ nên cất kỹ ở nhà ngắm nghía, sao có thể lấy đồ tiên thái hậu ban thưởng mấy chục năm trước ra đeo chứ, dù vàng có làm mới đi chăng nữa, cũng không thích hợp để đeo ra ngoài bây giờ. Vương Duyệt Nương vốn tưởng nhà họ Tô vẫn còn chút gia thế, bây giờ xem ra chỉ là cố gắng giữ thể diện, bên ngoài hào nhoáng, bên trong đã sớm mục ruỗng.
Vương Tứ nương làm sao không hiểu tâm tư của Vương Duyệt Nương, nhưng phá vỡ pháo đài của kẻ địch từ bên trong mới hả lòng hả dạ nhất, Vương Tứ nương không ngại lôi kéo Tô Quân.
"Nhìn sắc mặt Quân muội, hẳn là đã khỏe hơn nhiều rồi phải không? Lần trước tiệc hoa mẫu đơn muội cũng không đến, khiến ta rất lo lắng." Vương Tứ nương nói.
Mọi người đều biết những lời họ nói chỉ là khách sáo, Vương Tứ nương không ngừng nhắc đến chuyện này, ý là muốn truy cứu xem ai đã ngáng trở ở giữa, thể hiện thái độ chỉ truy cứu chủ phạm, còn tòng phạm thì không hỏi.
Tô Quân cũng chỉ có thể lúng túng nói: "Muội khỏe hơn nhiều rồi, đa tạ Tứ nương tỷ quan tâm." Nàng không chịu nói thêm. Tô Quân ở Thẩm gia, không có lý gì lại bênh vực người ngoài.
Vương Tứ nương thấy thái độ của Tô Quân như vậy, vẻ mặt cũng hơi lạnh xuống, nhìn về phía Thẩm Nguyên, nói với Thẩm Tầm và Tô Quân: "Nguyên tỷ hình như đang giận ta, ta thật sự không biết mình đã làm gì không tốt, khiến Nguyên tỷ trách ta."
Tô Quân không lên tiếng, Thẩm Tầm không nhịn được giải thích cho Thẩm Nguyên: "Nguyên tỷ không giận Tứ tỷ đâu, chỉ là vì chuyện của Trừng biểu muội, nhất thời cảm thấy không bỏ xuống được thể diện thôi. Tứ tỷ biết Nguyên tỷ mà, tỷ ấy rất bênh vực người nhà, Trừng tỷ lại rất biết lấy lòng tỷ ấy."
Vương Tứ nương thật ra đã đoán được là vì chuyện của Kỷ Trừng, nhưng chỉ không ngờ Kỷ Trừng lại có thể lấy lòng Thẩm Nguyên nhanh đến vậy, nàng ta nhìn Kỷ Trừng từ xa, thấy nàng ta đang tươi cười nói chuyện với mấy cô nương, bĩu môi nói: "Xem ra Trừng biểu tỷ này của muội rất biết cách cư xử, con gái thương gia là vậy đó, làm gì cũng nghĩ là buôn bán, quen cúi đầu khom lưng nịnh hót người khác, cả đời cũng không ngẩng đầu lên được."
Vương Duyệt Nương cũng mỉa mai khẽ cười hai tiếng.
Thẩm Tầm nghe vậy khẽ nhíu mày, nàng có chút không thích Vương Tứ nương nói Kỷ Trừng như vậy. Mọi người đều là người nhà, lại học chung một thời gian, tuy Thẩm Tầm cũng không coi trọng xuất thân của Kỷ Trừng, nhưng không có ấn tượng xấu với con người nàng ta lại, hơn nữa tiệc trăm hoa lần này cũng nhờ nàng ta ra sức.
Tô Quân thấy vậy cũng vội vàng nói: "Trừng muội không phải người như vậy, muội thấy phẩm hạnh và cách cư xử của nàng đều rất tốt."
Vương Duyệt Nương hừ một tiếng: "Chẳng lẽ Quân tỷ đã đến mức phải kết giao với con gái thương gia rồi sao?"
Tô Quân nghe xong mặt đỏ bừng, tức giận đến đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.
Vương Tứ Nương trách mắng Vương Duyệt Nương: "Duyệt Nương, muội đừng nói vậy, ngay cả Hoàng thượng cũng có vài người thân thích nghèo khó nữa là, hơn nữa Trừng cô nương này cũng không tính là người thân thích nghèo khó, tuy là con gái thương gia, nhưng Kỷ gia nổi tiếng giàu có. Muội không thấy Tam thẩm của Tầm muội năm nào cũng là người cúng dầu thơm đầu tiên ở chùa Báo Quốc sao."
"Đúng rồi." Vương Duyệt Nương cười cười: "Chỉ là dù nhà cô ta có nhiều bạc đến đâu chúng ta cũng không thèm giao du với loại người này, cũng không sợ hạ thấp thân phận mình, giao du lâu rồi, khó tránh khỏi dính mùi tiền."
"Muội chê mùi tiền, có lẽ lại có người thích đấy." Vương Tứ nương liếc nhìn Tô Quân. Vốn tưởng nàng ta là người khôn khéo, nào ngờ lại hoàn toàn không hiểu ý, vì Thẩm Nguyên thì thôi đi, bây giờ vì một Kỷ Trừng mà cũng dám cãi lại mình, đúng là không biết điều.
Tô Quân biết chị em nhà họ Vương chỉ cây dâu mắng cây hoè nhưng không ngờ họ lại có đức hạnh như vậy, quả thực là "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết" ngang ngược, nàng cũng không cần phải giao du với loại người này, lúc này ngay cả lễ phép cũng không để ý nữa, quay đầu nói với Thẩm Tầm: "Tầm muội, ta đi xem bên Nguyên tỷ có gì cần giúp không."
Đợi Tô Quân vừa đi, Vương Tứ nương nắm lấy tay Thẩm Tầm nói: "Tầm muội, có phải muội cảm thấy ta có chút vô tình không?"
Thẩm Tầm không đáp lời, ý là ngầm thừa nhận.
Vương Tứ nương khẽ thở dài: "Ta biết trong lòng muội oán ta, chỉ là đường dài mới biết ngựa hay, ngày dài mới biết lòng người, vị Trừng cô nương kia biết rõ xuất thân của mình không tốt, tất nhiên phải tốn công lấy lòng các muội, nhưng giả vờ một ngày thì dễ, giả vờ cả đời lại khó. Muội cứ nhìn xem, người xuất thân như nàng ta rồi cũng có một ngày lộ ra bản chất thật, bây giờ ta chỉ khuyên muội một câu, cách xa nàng ta ra, đỡ cho sau này muội cảm thấy đau lòng vì bị nàng ta lừa gạt."
Thẩm Tầm tuy vẫn không nói gì, nhưng rõ ràng đã bị những lời khẩn thiết của Vương Tứ nương thuyết phục, hàng mày cuối cùng cũng giãn ra, cùng chị em nhà họ Vương đi về phía vườn cúc xem Ngũ Long Đoàn.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
