0 chữ
Chương 6
Quyển 1 - Chương 6
Lúc này, người đồng đội Oliver đứng trước mặt Phùng Lệnh lúc này, năm xưa thực chất là quán quân của giải đấu, kẻ đã đánh bại đội trưởng.
Ngẫm lại, đội trưởng hiện tại đang gánh trên vai bao nhiêu hợp đồng quảng cáo, mỗi ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất. Oliver chỉ có thể xuống đáy vực sâu diễn những vai như này, khó lòng chấp nhận cục diện này cũng là điều dễ hiểu, huống hồ cậu ta và Bart thật sự đang yêu nhau.
Nhưng những điều đó hoàn toàn không liên quan đến Phùng Lệnh.
Buổi quay phim này diễn ra vô cùng trắc trở, ngay từ đầu đạo diễn và trợ lý đạo diễn đã bất đồng quan điểm, cãi nhau ỏm tỏi. Sau đó đạo diễn chỉ nhằm vào Oliver mà mắng, cuối cùng đến cả màn hình giám sát cũng bị đạp hỏng. Đạo diễn tức giận bỏ đi, trước khi đi còn ác độc buông một câu: “Đến cả lên giường cũng không biết, làm đàn ông làm gì.”
Có lẽ lời nói đó đã thực sự chạm đến lòng tự ái của Oliver, ngày hôm sau buổi quay phim đột nhiên diễn ra suôn sẻ lạ thường.
Cảnh quay lúc này là cảnh giường chiếu đầu tiên giữa nhân vật công và tiểu tam.
Hai người thăm dò lẫn nhau. Đối với nhân vật công mà nói, người trước mắt hoàn toàn khác biệt với người yêu của hắn. Kẻ này không đẹp bằng người yêu hắn, tính cách cũng nhạt nhẽo, nhưng chính sự xa lạ lại là thứ kí©h thí©ɧ nhất.
Oliver từ từ tiến lại gần Phùng Lệnh. Thân hình cao lớn của hắn khi đứng trước mặt Phùng Lệnh gần như bao phủ hoàn toàn đối phương. Phùng Lệnh nhận thấy trạng thái hôm nay của đối phương khác hẳn ngày hôm qua, tính xâm lấn quá mạnh mẽ, điều này khiến cậu rất khó chịu.
Nhưng hiện tại đang quay phim, trạng thái của Oliver đang tốt, nếu cậu mắc lỗi, đạo diễn sẽ mắng cậu.
Phùng Lệnh gần như căng cả da đầu ra để diễn. Cậu diễn theo kịch bản, cẩn thận và có chút rụt rè liếc nhìn đối phương.
Giây tiếp theo, cả người cậu bị đẩy xuống.
Chân cậu chạm vào khung giường, diễn biến này không giống như kịch bản đã viết.
Đạo diễn không hô dừng.
Mặt Phùng Lệnh bị một bàn tay thô bạo giữ chặt, bàn tay đó gần như che khuất hơn nửa khuôn mặt cậu, đuôi mắt Oliver chạm vào khóe môi cậu. Phùng Lệnh không mắc chứng ưa sạch sẽ nhưng vào lúc này vẫn cảm thấy ghê tởm.
Tiếng khóa kéo bị kéo xuống vang lên chói tai, mọi thứ diễn ra quá đột ngột, cậu theo bản năng giãy dụa. Khi tay Oliver chạm đến áo lông, Phùng Lệnh cuối cùng không thể kiềm chế được mà kêu lớn: “Dừng! Dừng! Dừng lại!”
Đúng là một bàn tay lạnh lẽo!
Lời vừa thốt ra, người đang giữ chặt cậu lập tức buông tay, chỉ còn lại Phùng Lệnh quần áo xộc xệch nằm trên chiếc giường đạo cụ, cặp kính đen trên mặt cũng lệch đi, cậu có chút chưa hoàn hồn.
Tiếng bước chân của đạo diễn vọng lại, đến gần, ông đang hỏi Oliver: “Cậu nghĩ thế nào?”
Giọng Oliver bình tĩnh: “Tôi cảm thấy nên diễn như vậy.”
Đạo diễn im lặng vài giây: “Không tệ, rất tự nhiên.”
Vì sao lại nɠɵạı ŧìиɧ?
Ngoài sự kí©h thí©ɧ, còn có điều gì khác.
Những du͙© vọиɠ bồng bột, dơ bẩn của hắn đều có thể trút lên người tình ngoài luồng, hắn luyến tiếc không muốn làm với người yêu, nhưng lại có thể tận tình trao cho đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ.
Kịch bản được sửa chữa tại chỗ.
Sau khi sửa chữa, tính cách nhân vật mà Phùng Lệnh đóng cũng có sự thay đổi nhỏ. Đạo diễn đưa ra yêu cầu với Phùng Lệnh, bảo cậu giảm cân thêm chút nữa: “Tôi không cần cơ thể cậu quá đẹp, thứ tôi muốn là vẻ gầy gò ốm yếu.”
Sau khi trợ lý biết chuyện, lập tức quản lý chặt chẽ ba bữa ăn một ngày của Phùng Lệnh.
Phùng Lệnh không có sở thích gì đặc biệt, duy chỉ có ăn uống.
Ngẫm lại, đội trưởng hiện tại đang gánh trên vai bao nhiêu hợp đồng quảng cáo, mỗi ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất. Oliver chỉ có thể xuống đáy vực sâu diễn những vai như này, khó lòng chấp nhận cục diện này cũng là điều dễ hiểu, huống hồ cậu ta và Bart thật sự đang yêu nhau.
Nhưng những điều đó hoàn toàn không liên quan đến Phùng Lệnh.
Buổi quay phim này diễn ra vô cùng trắc trở, ngay từ đầu đạo diễn và trợ lý đạo diễn đã bất đồng quan điểm, cãi nhau ỏm tỏi. Sau đó đạo diễn chỉ nhằm vào Oliver mà mắng, cuối cùng đến cả màn hình giám sát cũng bị đạp hỏng. Đạo diễn tức giận bỏ đi, trước khi đi còn ác độc buông một câu: “Đến cả lên giường cũng không biết, làm đàn ông làm gì.”
Cảnh quay lúc này là cảnh giường chiếu đầu tiên giữa nhân vật công và tiểu tam.
Hai người thăm dò lẫn nhau. Đối với nhân vật công mà nói, người trước mắt hoàn toàn khác biệt với người yêu của hắn. Kẻ này không đẹp bằng người yêu hắn, tính cách cũng nhạt nhẽo, nhưng chính sự xa lạ lại là thứ kí©h thí©ɧ nhất.
Oliver từ từ tiến lại gần Phùng Lệnh. Thân hình cao lớn của hắn khi đứng trước mặt Phùng Lệnh gần như bao phủ hoàn toàn đối phương. Phùng Lệnh nhận thấy trạng thái hôm nay của đối phương khác hẳn ngày hôm qua, tính xâm lấn quá mạnh mẽ, điều này khiến cậu rất khó chịu.
Nhưng hiện tại đang quay phim, trạng thái của Oliver đang tốt, nếu cậu mắc lỗi, đạo diễn sẽ mắng cậu.
Giây tiếp theo, cả người cậu bị đẩy xuống.
Chân cậu chạm vào khung giường, diễn biến này không giống như kịch bản đã viết.
Đạo diễn không hô dừng.
Mặt Phùng Lệnh bị một bàn tay thô bạo giữ chặt, bàn tay đó gần như che khuất hơn nửa khuôn mặt cậu, đuôi mắt Oliver chạm vào khóe môi cậu. Phùng Lệnh không mắc chứng ưa sạch sẽ nhưng vào lúc này vẫn cảm thấy ghê tởm.
Tiếng khóa kéo bị kéo xuống vang lên chói tai, mọi thứ diễn ra quá đột ngột, cậu theo bản năng giãy dụa. Khi tay Oliver chạm đến áo lông, Phùng Lệnh cuối cùng không thể kiềm chế được mà kêu lớn: “Dừng! Dừng! Dừng lại!”
Đúng là một bàn tay lạnh lẽo!
Lời vừa thốt ra, người đang giữ chặt cậu lập tức buông tay, chỉ còn lại Phùng Lệnh quần áo xộc xệch nằm trên chiếc giường đạo cụ, cặp kính đen trên mặt cũng lệch đi, cậu có chút chưa hoàn hồn.
Giọng Oliver bình tĩnh: “Tôi cảm thấy nên diễn như vậy.”
Đạo diễn im lặng vài giây: “Không tệ, rất tự nhiên.”
Vì sao lại nɠɵạı ŧìиɧ?
Ngoài sự kí©h thí©ɧ, còn có điều gì khác.
Những du͙© vọиɠ bồng bột, dơ bẩn của hắn đều có thể trút lên người tình ngoài luồng, hắn luyến tiếc không muốn làm với người yêu, nhưng lại có thể tận tình trao cho đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ.
Kịch bản được sửa chữa tại chỗ.
Sau khi sửa chữa, tính cách nhân vật mà Phùng Lệnh đóng cũng có sự thay đổi nhỏ. Đạo diễn đưa ra yêu cầu với Phùng Lệnh, bảo cậu giảm cân thêm chút nữa: “Tôi không cần cơ thể cậu quá đẹp, thứ tôi muốn là vẻ gầy gò ốm yếu.”
Sau khi trợ lý biết chuyện, lập tức quản lý chặt chẽ ba bữa ăn một ngày của Phùng Lệnh.
Phùng Lệnh không có sở thích gì đặc biệt, duy chỉ có ăn uống.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
