0 chữ
Chương 5
Quyển 1 - Chương 5
Từ sau máy quay, đạo diễn bất ngờ thò đầu ra, hét lớn: “Sao còn chưa nhúc nhích gì hết vậy? Gì đây? Muốn tôi lên làm mẫu trước à?”
Phim trường lạnh lẽo, hệ thống sưởi vận hành kém khiến không khí như đông cứng lại. Chiếc giường gỗ đỏ kiểu cổ đặt giữa gian phòng toát ra hơi lạnh băng giá. Phùng Lệnh khoác trên mình bộ áo bông cổ trang, nhưng lớp vải dày chẳng đủ giữ ấm bao nhiêu. Sắc mặt cậu tái nhợt, thậm chí có phần xanh xao vì lạnh. Thế mà vẻ yếu ớt ấy lại khiến đạo diễn càng hài lòng, như thể tìm được đúng tinh thần của nhân vật trong tâm trí mình. Ông ta còn lẩm bẩm: “Vẫn là chưa hóa trang nhìn thuận mắt hơn. Chuyên viên trang điểm đúng là làm việc chẳng đâu vào đâu.”
Người đang bị réo tên khi đó, chính là chuyên viên trang điểm vừa rời khỏi hiện trường để nhường chỗ dọn bối cảnh. Nghe đến đó, cô nàng trợn mắt trắng dã, chẳng nể nang ai.
Không có trình độ? Trình độ của cô thuộc hàng đầu ngành đấy! Từng phục vụ hóa trang cho nhân vật Nhện Tối Cao trong bom tấn nổi tiếng, đạt chứng nhận cấp sáu về cá nhân hóa tạo hình, đó là điều không phải ai cũng làm được! Ba anh chàng idol này vốn đã đẹp như tượng tạc, muốn trang điểm sao cho bình thường đã là thử thách, chứ chưa nói đến việc làm họ trông bớt đẹp hơn. Kỹ thuật đó đâu phải ai cũng hiểu!
Trong khi ấy, hai diễn viên chính vẫn còn đứng đờ người ra như tượng gỗ. Đạo diễn tức tối ném chiếc loa tay bay vèo một phát, suýt trúng tai họ, rồi gào lên: “Cử động đi! Diễn vào! Tôi cần con người, không phải hai khúc gỗ cắm xuống đất! Oliver, dùng ánh mắt mà nhìn cậu ta! Nhìn mặt cậu ta, nhìn cổ cậu ta, cả yết hầu nữa! Tưởng tượng ra hình dáng của cậu ta khi cởi đồ, tôi muốn ánh mắt anh phải có sức mạnh lột sạch đối phương!”
Ông ta tiếp tục gào rát cả cổ: “Phùng Lệnh! Cậu phải run rẩy, phải sợ hãi, nhưng trong sợ hãi đó phải có khát vọng, có chờ mong! Chứ không phải cái mặt vô hồn kia! Cậu trông như thể đang tiếc cái áo khoác không nỡ cởi hơn là sắp bị người ta lột sạch đấy! Biểu cảm như ma nhập rồi! Một lát nữa, tôi muốn thấy trong mắt cậu lóe lên ánh sáng của du͙© vọиɠ!”
Quát mắng một lượt vẫn chưa hả, ông ta đi vòng quanh phim trường, lặp lại lời răn dạy đến ba lần.
Phùng Lệnh lặng lẽ liếc nhìn bạn diễn chỉ thấy người kia sắc mặt cũng chẳng khá hơn mình bao nhiêu, tái mét không kém.
Nhóm của họ đã thành lập được hai năm. Phùng Lệnh là một trong sáu người debut từ đợt đầu, nhưng với người bạn diễn này, cậu lại chẳng thân thiết cho lắm. Cậu không mang nhiều khát vọng danh tiếng, đến tham gia chương trình tuyển chọn idol chỉ vì ra trường rồi vẫn chưa tìm được việc làm. Gặp quảng cáo trên mạng, cậu nộp đơn như một trò đùa. Nào ngờ từng vòng thi đều vượt qua trót lọt, dễ đến mức khiến chính cậu cũng thấy khó tin. Có lẽ may mắn thật sự đã mỉm cười, nên cậu mới có thể ra mắt.
Thế nhưng, trong nhóm, cậu lại là người "trong suốt" nhất, ít fan, độ nhận diện thấp, chẳng ai nhớ mặt đặt tên. Ngoại trừ đội trưởng còn có chút hào quang, những người còn lại chỉ biết đấu đá ngầm. Mà trong cái đám “gà chọi” ấy, Phùng Lệnh chính là con gà nhỏ bé, yếu ớt nhất.
Phim trường lạnh lẽo, hệ thống sưởi vận hành kém khiến không khí như đông cứng lại. Chiếc giường gỗ đỏ kiểu cổ đặt giữa gian phòng toát ra hơi lạnh băng giá. Phùng Lệnh khoác trên mình bộ áo bông cổ trang, nhưng lớp vải dày chẳng đủ giữ ấm bao nhiêu. Sắc mặt cậu tái nhợt, thậm chí có phần xanh xao vì lạnh. Thế mà vẻ yếu ớt ấy lại khiến đạo diễn càng hài lòng, như thể tìm được đúng tinh thần của nhân vật trong tâm trí mình. Ông ta còn lẩm bẩm: “Vẫn là chưa hóa trang nhìn thuận mắt hơn. Chuyên viên trang điểm đúng là làm việc chẳng đâu vào đâu.”
Người đang bị réo tên khi đó, chính là chuyên viên trang điểm vừa rời khỏi hiện trường để nhường chỗ dọn bối cảnh. Nghe đến đó, cô nàng trợn mắt trắng dã, chẳng nể nang ai.
Trong khi ấy, hai diễn viên chính vẫn còn đứng đờ người ra như tượng gỗ. Đạo diễn tức tối ném chiếc loa tay bay vèo một phát, suýt trúng tai họ, rồi gào lên: “Cử động đi! Diễn vào! Tôi cần con người, không phải hai khúc gỗ cắm xuống đất! Oliver, dùng ánh mắt mà nhìn cậu ta! Nhìn mặt cậu ta, nhìn cổ cậu ta, cả yết hầu nữa! Tưởng tượng ra hình dáng của cậu ta khi cởi đồ, tôi muốn ánh mắt anh phải có sức mạnh lột sạch đối phương!”
Quát mắng một lượt vẫn chưa hả, ông ta đi vòng quanh phim trường, lặp lại lời răn dạy đến ba lần.
Phùng Lệnh lặng lẽ liếc nhìn bạn diễn chỉ thấy người kia sắc mặt cũng chẳng khá hơn mình bao nhiêu, tái mét không kém.
Nhóm của họ đã thành lập được hai năm. Phùng Lệnh là một trong sáu người debut từ đợt đầu, nhưng với người bạn diễn này, cậu lại chẳng thân thiết cho lắm. Cậu không mang nhiều khát vọng danh tiếng, đến tham gia chương trình tuyển chọn idol chỉ vì ra trường rồi vẫn chưa tìm được việc làm. Gặp quảng cáo trên mạng, cậu nộp đơn như một trò đùa. Nào ngờ từng vòng thi đều vượt qua trót lọt, dễ đến mức khiến chính cậu cũng thấy khó tin. Có lẽ may mắn thật sự đã mỉm cười, nên cậu mới có thể ra mắt.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
