TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Quyển 1 - Chương 4

“Cái kịch bản quái quỷ gì mà như trò hề thế này?”

Một tiếng quát thô lỗ bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong khoang tàu. Phùng Lệnh quay đầu lại, thấy Bart — đồng đội số bốn — đã bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng. Hắn giận dữ đến mức như muốn lập tức rút lui khỏi bộ phim, bỏ quay giữa chừng. Trợ lý bên cạnh cuống cuồng đoán ý, vội vàng hiển thị bản hợp đồng lơ lửng giữa không trung để nhắc nhở.

Bart tức tối đổ người xuống ghế, vừa gào khẽ vừa làu bàu trong tức tối: “Kịch bản này thật quá vớ vẩn! Tôi không thích! Sao lại để tôi bị cắm sừng chứ?”

Trợ lý khẽ giọng khuyên nhủ: “Bart, chỉ là diễn thôi mà, mọi thứ đều là hư cấu cả. Hơn nữa anh chưa xem đến phần sau thì phải?”

Phùng Lệnh thì đã đọc xong toàn bộ kịch bản, cốt truyện vẫn còn đọng lại rất rõ trong trí nhớ cậu.

Sau khi phát hiện người yêu nɠɵạı ŧìиɧ với bạn cùng phòng, nhân vật thụ chính lập tức rời khỏi căn hộ, vừa chạy vừa khóc, không hề ngoảnh đầu lại. Người yêu cậu hoảng loạn đuổi theo, vừa quỳ xuống xin lỗi, vừa dốc hết lời cầu xin được tha thứ, tìm mọi cách níu kéo. Nhưng trái tim đã rạn nứt thì sao có thể lành lại như xưa? Cậu chỉ thấy đau đớn đến tột cùng, chẳng còn thiết tha gì với việc quay trở về.

Mãi đến lúc ấy, người kia mới thực sự nhận ra, cậu quan trọng với hắn đến mức nào. Hắn bắt đầu hối hận, muốn chuộc lại lỗi lầm.

Hắn dứt khoát cắt đứt với người tình đã khiến hắn sa ngã, còn chụp ảnh lại, gửi cho cậu như một lời minh chứng.

Rằng tất cả đã kết thúc.

Cậu nhìn tấm ảnh hồi lâu, không nói một lời. Rồi đột nhiên khẽ bật cười. Trong đôi mắt ánh lên tia sáng mỏng manh như vừa được thắp lại, cậu quay về phía ống kính, mỉm cười nói: “Em biết mà. Người anh yêu nhất vẫn là em.”

Phùng Lệnh lúc này đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ giữa phim trường. Ngoài những thiết bị quay chụp hiện đại, toàn bộ đạo cụ còn lại đều mang phong cách cổ xưa. Trước đó là cảnh quay của Bart và các thành viên khác, nghe nói tiến độ khá chậm chạp, khiến đạo diễn ngày nào cũng phải to tiếng quát mắng.

“Tôi đã bảo rồi! Đừng có vác mấy tên mặt đẹp mà diễn như cá khô tới phim trường!”

Tiếng đạo diễn gầm lên, khiến cả trường quay im phăng phắc.

Với việc đã có “cá thối tôm ôi” lên sàn trước, Phùng Lệnh, lần đầu được diễn chính thức lại chẳng thấy quá hồi hộp. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng tan biến khi đạo diễn đột ngột bước đến, đảo mắt đánh giá từ đầu đến chân cậu rồi hỏi thẳng: “Cảnh giường chiếu quay trước, cậu ổn chứ?”

Nói rồi chẳng đợi câu trả lời, ông ta quay đầu bảo nhân viên đi dọn bối cảnh.

Chưa đầy mười phút sau, Phùng Lệnh đã phải đứng đối diện với bạn diễn của mình cũng là đồng đội trong tổ đội. Cả hai người đều lúng túng nhìn nhau, mắt to tròn trừng mắt lớn, ngượng ngùng không nói nên lời.

3

0

2 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.