TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Quyển 1 - Chương 18

Hộc Chính kinh ngạc, khẽ mở miệng: “Thật sao?”

Phùng Lệnh khẽ gật đầu.

“Tôi nhớ lúc tuyển chọn, cậu tham gia cùng một người bạn, trông có vẻ thân thiết lắm.” Hộc Chính có đôi mắt màu lam nhạt, cùng tông với mái tóc, trong veo như nước hồ thu.

Nhắc đến bạn cũ, tinh thần Phùng Lệnh rõ ràng khá hơn đôi chút, cậu chủ động nhắc đến người ấy: “Bây giờ cậu ấy làm giáo viên, thường than phiền với tôi rằng bọn trẻ bây giờ rất khó dạy...”

Nói đến đây cậu bỗng ngừng lại. Vì sao cậu lại kể chuyện của bọn họ cho một người ngoài? Phùng Lệnh lập tức mím môi, không nói thêm gì nữa.

Hộc Chính mỉm cười, dường như chẳng nhận ra sự xa cách từ Phùng Lệnh: “Nghe cũng thú vị đấy.”

Phùng Lệnh không tiếp lời, Hộc Chính cũng chẳng lấy đó làm ngượng. “Thật ra tôi luôn cảm thấy rất tò mò về người Lam Tinh các cậu. Không biết nói vậy có quá đường đột không, nhưng so với chủng tộc khác như chúng tôi thì các cậu...”

Hắn chợt dừng lại. Đôi mắt lam trong trẻo như thể có thể nhìn thấu người đối diện, chằm chằm nhìn Phùng Lệnh:

“Quá đỗi cuốn hút.”

Quả là kỳ lạ.

Trước giờ chưa từng có ai nói với Phùng Lệnh rằng người Lam Tinh quyến rũ. Thậm chí ngay cả những giáo viên luôn cố gắng khơi gợi lòng tự tin của họ, cũng chưa từng dạy như vậy.

Phùng Lệnh âm thầm nghĩ, có lẽ trước khi trở thành nghệ sĩ, Hộc Chính từng là một chuyên viên trị liệu ngôn ngữ, thuộc tuýp người chỉ cần nói vài lời khen đã có thể làm dịu lòng người khác.

Hộc Chính dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Phùng Lệnh, khẽ cười:

“Có lẽ các cậu chưa từng ý thức được điều này. Nếu nói là chúng tôi bài xích các cậu, chẳng thà nói rằng các cậu luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ với chúng tôi thì đúng hơn. Vì sao lại như thế? Chúng tôi không có ác ý, ít nhất tôi thật lòng muốn làm bạn với cậu.”

Phùng Lệnh không đáp, cậu chọn im lặng để trả lời.

Bọn họ không thể gánh nổi hai chữ “bạn bè”, làm đồng đội là đủ rồi.

Ngay sau khi bài hát mới của họ kết thúc, một bộ phim đam mỹ mà họ góp mặt chính thức được công chiếu.

Không biết đạo diễn đã trao đổi với công ty thế nào, quản lý thông báo cả ba người trong nhóm sẽ phải tham dự lễ chiếu phim đầu tiên.

Trên phi thuyền, Oliver ngồi ở phía trước, nhắm mắt không nói lời nào. Kể từ sau chương trình thực tế, hắn chưa từng chủ động nói với Phùng Lệnh một câu.

Còn Bart – kẻ phiền toái ấy – lại ngồi cạnh Phùng Lệnh.

Ánh mắt Bart thỉnh thoảng lại liếc sang cậu, mỗi lần như vậy đều khiến Phùng Lệnh có cảm giác như có kim nhọn châm vào đầu ngón tay, khiến người ta không thoải mái chút nào.

Phùng Lệnh không cho rằng việc Bart ngồi cạnh mình là một hành động thân thiện. Cậu chỉ có thể giả vờ như hắn không tồn tại, mong tìm được đôi chút bình yên.

Thế nhưng Bart không dễ dàng gì buông tha cậu.

Nửa chặng bay, quang não của Phùng Lệnh nhận được một bức ảnh. Vừa nhìn thấy, cậu lập tức tắt đi.

Đó là bức ảnh chụp trong tủ quần áo – nửa thân trên của cậu hiện rõ, nét mặt cũng rõ ràng, trong khi người còn lại chỉ lộ đôi tay, đang ôm lấy eo cậu.

Cậu lập tức quay sang nhìn kẻ đã gửi bức ảnh kia.

Bart chẳng buồn giấu giếm, dùng tài khoản cá nhân gửi thẳng đến.

Chạm phải ánh mắt Phùng Lệnh, Bart chậm rãi nhìn lướt khắp người cậu, hỏi: “Sao lại nhìn tôi kiểu đó?”

“Anh còn định giở trò gì?”

3

0

2 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.