0 chữ
Chương 20
Quyển 1 - Chương 19
Phùng Lệnh chỉ cần nhìn bức ảnh là biết, Bart chắc chắn còn muốn làm nhiều chuyện hơn nữa. Cậu liếc sang Oliver đang ngồi phía trước: “Nếu anh chỉ muốn tôi tránh xa Oliver, tôi có thể đồng ý.”
Cậu hoàn toàn có thể tránh càng xa càng tốt.
“Không, tôi không cần cái đó.” Bart nhìn cậu, nói nhỏ: “Đi theo tôi vào phòng vệ sinh.”
Nói xong chờ vài giây thấy cậu không nhúc nhích, hắn bực bội nắm lấy tay Phùng Lệnh, dọa: “Nếu cậu không đi, tôi sẽ gửi bức ảnh này về trường, để giáo viên và học sinh của các cậu cùng xem.”
Phùng Lệnh khẽ hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn đứng lên. Cậu cố tình chọn đi lối sau, nhưng Bart lại bám riết không rời như kẹo cao su dính gót giày.
Khi đi ngang qua hàng ghế phía trước, Bart bỗng nhiên nắm lấy tay Phùng Lệnh, không phải cổ tay mà là nắm chặt cả bàn tay. Một trợ lý vô tình trông thấy, vui vẻ reo lên:
“Hai người hòa nhau rồi sao? Tuyệt quá!”
Lời nói ấy khiến ánh mắt Oliver cũng bị kéo tới.
Phùng Lệnh mơ hồ nhận ra Bart đang muốn làm gì. Có lẽ hắn muốn dùng mình để chọc tức Oliver – nhưng tại sao lại là cậu?
Chẳng lẽ vì cậu dễ bắt nạt?
Sau khi vào phòng vệ sinh, Bart lập tức buông tay ra như thể vừa chạm vào thứ bẩn thỉu, còn dùng khăn lau sạch.
Phùng Lệnh nhìn cánh cửa vừa khép lại, trầm giọng:
“Xóa bức ảnh đi. Nếu có video, cũng xóa hết.”
Bart không đáp. Sau khi lau tay xong, ánh mắt hắn đảo quanh một vòng, rồi lại quay về phía cậu. Hắn chậm rãi tiến đến gần, buộc Phùng Lệnh phải lùi về sau. Cuối cùng, cậu bị ép ngồi xuống nắp bồn cầu – y hệt lần trước.
"Cậu đừng tưởng thế là xong nhé, người Lam Tinh ngây thơ ạ." Bart độc địa nói.
Cái cách hắn thêm tính từ vào trước cụm "người Lam Tinh" dường như đã trở thành sở trường của Bart. Tiếp đó, hắn không biết từ đâu lôi ra một củ cà rốt, đặt thẳng lên môi Phùng Lệnh: "Liếʍ đi, liếʍ cho ra tiếng đấy."
Phùng Lệnh quay mặt muốn tránh, giây tiếp theo đã bị hắn đè chặt vào tường. Tư thế này vô cùng khó xử, phần eo của cậu hoàn toàn lơ lửng, chân vẫn còn gác trên bồn cầu, tay không có chỗ bám víu.
"Không được trốn." Bart thì thầm.
Phùng Lệnh thở hổn hển. Môi cậu vừa hé ra một chút, củ cà rốt chết tiệt kia liền bị nhét vào. Cậu ghét bỏ muốn cắn đứt một miếng.
Bart đã nhìn thấu tâm tư của cậu trước một bước, bóp lấy cằm cậu: "Không được cắn, chỉ được liếʍ thôi. Nếu cậu không nghe lời, hừ, cậu chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu."
Răng đã chạm vào vỏ cà rốt, Phùng Lệnh cuộn ngón tay hai cái, rũ mắt cất đi hàm răng, chậm rãi dùng lưỡi bao lấy củ cà rốt.
Liếʍ sao?
Liếʍ thế nào đây?
Giống như ăn kẹo vậy sao?
Cậu lạ lẫm làm theo cách ăn kẹo để ăn một củ cà rốt, nhưng hương vị hoàn toàn khác biệt. Kẹo thì ngọt, cà rốt chỉ có mùi cà rốt, vỏ thì thô ráp, đầu lưỡi liếʍ lên không thoải mái, hơn nữa cái mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến cậu hơi muốn nôn.
Giọng Bart vọng từ phía trên xuống: "Liếʍ cho ra tiếng."
Phùng Lệnh nhịn không được ngước mắt, liếc nhìn người phía trên, ánh mắt khó nén lộ ra sự căm ghét. Nhưng động tác thì vẫn ngoan ngoãn làm theo, bất đắc dĩ mà cố tình phát ra âm thanh, như thể củ cà rốt trong miệng là món mỹ vị tuyệt đỉnh nào đó, cậu liếʍ một cách ngon lành.
Cậu tự an ủi trong lòng, dù sao cũng chỉ là liếʍ cà rốt, ít nhất không phải liếʍ Bart.
Cậu hoàn toàn có thể tránh càng xa càng tốt.
“Không, tôi không cần cái đó.” Bart nhìn cậu, nói nhỏ: “Đi theo tôi vào phòng vệ sinh.”
Nói xong chờ vài giây thấy cậu không nhúc nhích, hắn bực bội nắm lấy tay Phùng Lệnh, dọa: “Nếu cậu không đi, tôi sẽ gửi bức ảnh này về trường, để giáo viên và học sinh của các cậu cùng xem.”
Phùng Lệnh khẽ hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn đứng lên. Cậu cố tình chọn đi lối sau, nhưng Bart lại bám riết không rời như kẹo cao su dính gót giày.
Khi đi ngang qua hàng ghế phía trước, Bart bỗng nhiên nắm lấy tay Phùng Lệnh, không phải cổ tay mà là nắm chặt cả bàn tay. Một trợ lý vô tình trông thấy, vui vẻ reo lên:
Lời nói ấy khiến ánh mắt Oliver cũng bị kéo tới.
Phùng Lệnh mơ hồ nhận ra Bart đang muốn làm gì. Có lẽ hắn muốn dùng mình để chọc tức Oliver – nhưng tại sao lại là cậu?
Chẳng lẽ vì cậu dễ bắt nạt?
Sau khi vào phòng vệ sinh, Bart lập tức buông tay ra như thể vừa chạm vào thứ bẩn thỉu, còn dùng khăn lau sạch.
Phùng Lệnh nhìn cánh cửa vừa khép lại, trầm giọng:
“Xóa bức ảnh đi. Nếu có video, cũng xóa hết.”
Bart không đáp. Sau khi lau tay xong, ánh mắt hắn đảo quanh một vòng, rồi lại quay về phía cậu. Hắn chậm rãi tiến đến gần, buộc Phùng Lệnh phải lùi về sau. Cuối cùng, cậu bị ép ngồi xuống nắp bồn cầu – y hệt lần trước.
"Cậu đừng tưởng thế là xong nhé, người Lam Tinh ngây thơ ạ." Bart độc địa nói.
Cái cách hắn thêm tính từ vào trước cụm "người Lam Tinh" dường như đã trở thành sở trường của Bart. Tiếp đó, hắn không biết từ đâu lôi ra một củ cà rốt, đặt thẳng lên môi Phùng Lệnh: "Liếʍ đi, liếʍ cho ra tiếng đấy."
"Không được trốn." Bart thì thầm.
Phùng Lệnh thở hổn hển. Môi cậu vừa hé ra một chút, củ cà rốt chết tiệt kia liền bị nhét vào. Cậu ghét bỏ muốn cắn đứt một miếng.
Bart đã nhìn thấu tâm tư của cậu trước một bước, bóp lấy cằm cậu: "Không được cắn, chỉ được liếʍ thôi. Nếu cậu không nghe lời, hừ, cậu chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu."
Răng đã chạm vào vỏ cà rốt, Phùng Lệnh cuộn ngón tay hai cái, rũ mắt cất đi hàm răng, chậm rãi dùng lưỡi bao lấy củ cà rốt.
Liếʍ sao?
Liếʍ thế nào đây?
Giống như ăn kẹo vậy sao?
Cậu lạ lẫm làm theo cách ăn kẹo để ăn một củ cà rốt, nhưng hương vị hoàn toàn khác biệt. Kẹo thì ngọt, cà rốt chỉ có mùi cà rốt, vỏ thì thô ráp, đầu lưỡi liếʍ lên không thoải mái, hơn nữa cái mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến cậu hơi muốn nôn.
Phùng Lệnh nhịn không được ngước mắt, liếc nhìn người phía trên, ánh mắt khó nén lộ ra sự căm ghét. Nhưng động tác thì vẫn ngoan ngoãn làm theo, bất đắc dĩ mà cố tình phát ra âm thanh, như thể củ cà rốt trong miệng là món mỹ vị tuyệt đỉnh nào đó, cậu liếʍ một cách ngon lành.
Cậu tự an ủi trong lòng, dù sao cũng chỉ là liếʍ cà rốt, ít nhất không phải liếʍ Bart.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
