0 chữ
Chương 18
Quyển 1 - Chương 17
Hắn nghiêng đầu, nhìn cảnh tượng trước mặt không khác gì hai đứa trẻ đang giận dỗi trong nhà trẻ, chứ không phải một cuộc xô xát:
“Bart, buông Phùng Lệnh ra đi. Thầy gọi các cậu về tiếp tục luyện tập.”Bart chẳng mấy khi nghe lời Oliver, vậy mà lúc này lại từ từ buông tay ra. Không những thế, tâm trạng hắn dường như còn khá tốt, còn cười với Phùng Lệnh một cái:
“Được thôi, tôi đi trước.”
Cả chuyện Phùng Lệnh vừa đánh hắn, Bart cũng chẳng thèm để bụng.
Sau khi Bart rời đi, Hộc Chính bước vào buồng vệ sinh. Thấy Phùng Lệnh đang cúi đầu chỉnh lại quần áo, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Cậu ổn chứ?”
Phùng Lệnh không muốn để chuyện này bị nhiều người biết thêm, nên chỉ ậm ừ vài câu rồi định rời đi. Nhưng Hộc Chính nhẹ nhàng giữ lấy tay cậu.
Ngày trước, Phùng Lệnh sẽ không phản ứng gì với một cái nắm tay như thế. Nhưng bây giờ, cậu lập tức giật mạnh tay ra, rồi mới nhận ra mình hơi phản ứng quá mức, Hộc Chính đâu có làm gì sai.
“Tôi khiến cậu sợ sao? Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi xem cậu có cần giúp đỡ không. Bart có vẻ cố tình nhắm vào cậu.” Hộc Chính dịu dàng nói.
Phùng Lệnh thoáng dao động. Cậu ngước nhìn hắn:
“Giúp thế nào?”
“Nói với công ty, cậu thấy sao?”
Phùng Lệnh không hài lòng lắm với câu trả lời đó, công ty vốn chẳng bao giờ quan tâm đến những mâu thuẫn ngầm.
Hộc Chính nhìn ra phản ứng của cậu, vẫn ôn hòa nói tiếp:
“Tôi sẽ thử nói chuyện với họ. Ít nhất cũng tách hai người ra.”
Không ngờ người đại diện vốn một mực từ chối tách Bart ra khỏi nhóm với Phùng Lệnh, lần này lại đồng ý đề nghị của Hộc Chính. Vậy là Phùng Lệnh chuyển sang ghép cặp với Hộc Chính.
Phải nói rằng, so với Bart, Hộc Chính thật sự dễ chịu hơn rất nhiều. Ít nhất hắn không dùng cái giọng khinh thường gọi cậu là “người Lam Tinh hạ đẳng”. Thậm chí còn chăm sóc cậu, mỗi lần Phùng Lệnh mệt đến không trụ nổi trong lúc luyện tập, hắn luôn là người đầu tiên nhận ra và xin huấn luyện viên cho nghỉ.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngắn, Phùng Lệnh mệt mỏi ngồi bệt xuống một góc phòng tập. Sự khác biệt về chủng tộc khiến thể lực cậu hoàn toàn không sánh nổi với những người khác, mồ hôi ướt đẫm cả người, trong khi họ vẫn còn đủ sức hít thở bình thường.
Cậu thầm nghĩ: chờ đến khi đoàn tan rã, cậu có thể solo biểu diễn, đứng yên hát một bản tình ca là đủ rồi.
Khi đang mơ màng về tương lai, một bóng người che khuất tầm nhìn trước mắt. Ngước lên, cậu thấy mái tóc lam buông xuống, là Hộc Chính.
“Tôi có thể ngồi đây không?” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.
Không được — Phùng Lệnh nghĩ vậy. Nhưng rồi cơ thể lại phản xạ gật đầu. Phòng luyện tập đâu phải của riêng mình.
Dù Hộc Chính đã giúp cậu thoát khỏi tình huống khó xử, bảo vệ tạm thời, nhưng những gì Phùng Lệnh học được từ nhỏ trên Lam Tinh vẫn luôn vang vọng:
Tốt nhất đừng quá thân thiết với những chủng tộc khác.
Khi Hộc Chính ngồi xuống bên cạnh, cậu lặng lẽ dịch ra xa, giữ một khoảng cách xã giao vừa đủ.
“Cậu thực sự chán ghét tôi đến vậy sao?” Người bên cạnh cười khẽ.
Phùng Lệnh lắc đầu:
“Không.”
“Vậy là cậu chán ghét tất cả chúng tôi rồi.” Hộc Chính tiếp lời: “Tôi để ý thấy rồi, cậu hầu như không chủ động nói chuyện với ai cả, kể cả với đội trưởng – người được bao nhiêu người theo đuổi kia.”
Không hiểu vì sao, khi hắn thốt ra mấy chữ “đội trưởng”, trong giọng lại mang một chút giễu cợt, thế nhưng ánh mắt Hộc Chính lại hết sức chân thành.
Phùng Lệnh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra một đáp án:
“Tôi sợ xã giao.”
“Bart, buông Phùng Lệnh ra đi. Thầy gọi các cậu về tiếp tục luyện tập.”Bart chẳng mấy khi nghe lời Oliver, vậy mà lúc này lại từ từ buông tay ra. Không những thế, tâm trạng hắn dường như còn khá tốt, còn cười với Phùng Lệnh một cái:
“Được thôi, tôi đi trước.”
Cả chuyện Phùng Lệnh vừa đánh hắn, Bart cũng chẳng thèm để bụng.
Sau khi Bart rời đi, Hộc Chính bước vào buồng vệ sinh. Thấy Phùng Lệnh đang cúi đầu chỉnh lại quần áo, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Cậu ổn chứ?”
Phùng Lệnh không muốn để chuyện này bị nhiều người biết thêm, nên chỉ ậm ừ vài câu rồi định rời đi. Nhưng Hộc Chính nhẹ nhàng giữ lấy tay cậu.
Ngày trước, Phùng Lệnh sẽ không phản ứng gì với một cái nắm tay như thế. Nhưng bây giờ, cậu lập tức giật mạnh tay ra, rồi mới nhận ra mình hơi phản ứng quá mức, Hộc Chính đâu có làm gì sai.
Phùng Lệnh thoáng dao động. Cậu ngước nhìn hắn:
“Giúp thế nào?”
“Nói với công ty, cậu thấy sao?”
Phùng Lệnh không hài lòng lắm với câu trả lời đó, công ty vốn chẳng bao giờ quan tâm đến những mâu thuẫn ngầm.
Hộc Chính nhìn ra phản ứng của cậu, vẫn ôn hòa nói tiếp:
“Tôi sẽ thử nói chuyện với họ. Ít nhất cũng tách hai người ra.”
Không ngờ người đại diện vốn một mực từ chối tách Bart ra khỏi nhóm với Phùng Lệnh, lần này lại đồng ý đề nghị của Hộc Chính. Vậy là Phùng Lệnh chuyển sang ghép cặp với Hộc Chính.
Phải nói rằng, so với Bart, Hộc Chính thật sự dễ chịu hơn rất nhiều. Ít nhất hắn không dùng cái giọng khinh thường gọi cậu là “người Lam Tinh hạ đẳng”. Thậm chí còn chăm sóc cậu, mỗi lần Phùng Lệnh mệt đến không trụ nổi trong lúc luyện tập, hắn luôn là người đầu tiên nhận ra và xin huấn luyện viên cho nghỉ.
Cậu thầm nghĩ: chờ đến khi đoàn tan rã, cậu có thể solo biểu diễn, đứng yên hát một bản tình ca là đủ rồi.
Khi đang mơ màng về tương lai, một bóng người che khuất tầm nhìn trước mắt. Ngước lên, cậu thấy mái tóc lam buông xuống, là Hộc Chính.
“Tôi có thể ngồi đây không?” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.
Không được — Phùng Lệnh nghĩ vậy. Nhưng rồi cơ thể lại phản xạ gật đầu. Phòng luyện tập đâu phải của riêng mình.
Dù Hộc Chính đã giúp cậu thoát khỏi tình huống khó xử, bảo vệ tạm thời, nhưng những gì Phùng Lệnh học được từ nhỏ trên Lam Tinh vẫn luôn vang vọng:
Khi Hộc Chính ngồi xuống bên cạnh, cậu lặng lẽ dịch ra xa, giữ một khoảng cách xã giao vừa đủ.
“Cậu thực sự chán ghét tôi đến vậy sao?” Người bên cạnh cười khẽ.
Phùng Lệnh lắc đầu:
“Không.”
“Vậy là cậu chán ghét tất cả chúng tôi rồi.” Hộc Chính tiếp lời: “Tôi để ý thấy rồi, cậu hầu như không chủ động nói chuyện với ai cả, kể cả với đội trưởng – người được bao nhiêu người theo đuổi kia.”
Không hiểu vì sao, khi hắn thốt ra mấy chữ “đội trưởng”, trong giọng lại mang một chút giễu cợt, thế nhưng ánh mắt Hộc Chính lại hết sức chân thành.
Phùng Lệnh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra một đáp án:
“Tôi sợ xã giao.”
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
