0 chữ
Chương 17
Quyển 1 - Chương 16
Công ty vệ sinh thực hiện quy trình tự động làm sạch mỗi giờ một lần, vừa mới hoàn tất trước đó không lâu, nên sàn nhà sạch bóng đến mức có thể soi rõ cả khuôn mặt phản chiếu.
Phùng Lệnh mím chặt môi:
“Là do anh miệng lưỡi độc địa, ghê tởm, biếи ŧɦái, làm chuyện đó rồi còn dám...”
“Chờ đã... Cậu không phải nghĩ rằng...” Bart cắt ngang, nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt như không thể tin nổi:
“Cậu nghĩ rằng... đúng, tôi làm chuyện đó, nhưng tại sao cậu lại có phản ứng như thể chính mình cũng hưởng thụ vậy? Dù gì cũng chẳng dễ chịu gì mấy.”
Một cuộn giấy vệ sinh bay về phía mặt Bart, hắn bắt lấy ngay lập tức. Không để ý tới vật công kích, hắn đưa tay nhấc Phùng Lệnh đang ngồi trên bồn cầu đứng dậy, kéo sát lại gần:
“Cậu đúng là không biết sợ chết, tưởng tôi không dám ra tay với cậu? Người Lam Tinh các cậu sống ở đây lâu như vậy, lẽ nào còn chưa hiểu, lòng tự trọng chỉ là đặc quyền của kẻ mạnh.”
Nói rồi, hắn chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt Phùng Lệnh, ánh mắt lộ vẻ hài lòng khi thấy cậu nổi giận. Hắn áp người Phùng Lệnh lên tường, một tay từ cổ trượt xuống bụng.
“Tôi không chỉ biết làm mấy chuyện đó.” Bart ghé sát tai cậu, giọng độc địa: “tôi còn mong chờ được nhìn thấy cậu đẻ ra trứng trùng tộc. Từng cái, từng cái, chen nhau tuôn ra từ dưới thân cậu. Người Lam Tinh, cậu nghĩ mình có thể ấp chúng không?”
Nghe đến đây, Phùng Lệnh bỗng thấy bụng mình dường như đang chứa đầy những sinh vật nhỏ bé đang ngọ nguậy, hình ảnh tưởng tượng khiến sắc mặt cậu trắng bệch đi.
Bart đặt tay lên bụng cậu, ngăn cách qua lớp vải mỏng đã thấm mồ hôi vì buổi huấn luyện vừa rồi. Bộ đồ dính chặt vào da, hắn cảm nhận rõ ràng sự mềm mại dưới tay, càng củng cố ấn tượng về thể trạng yếu ớt của người Lam Tinh.
“Thật là một sinh vật yếu ớt đến đáng thương.”
Ngay cả trẻ con ở tộc Trùng của hắn cũng không yếu mềm đến vậy. Với cái bụng thế này, làm sao có thể chứa được trứng trùng? Nếu thực sự đặt trứng vào đó, bụng của kẻ đáng thương này hẳn sẽ phồng to lên.
Đến lúc đó, người Lam Tinh yếu đuối này chắc chỉ biết khóc lóc. Một người như vậy, sao xứng để mang trứng của hắn chứ?
“Chờ đến khi chúng được sinh ra, biết đâu sẽ tranh nhau gọi cậu là “mẹ”.” Bart cười khẽ, dường như rất thích ý tưởng đó: “Mẹ à... thật thú vị. Người Lam Tinh là loài có tuyến sữa, đúng chứ?”
Ánh mắt đầy ác ý của hắn dừng lại ở ngực Phùng Lệnh.
Phùng Lệnh cố gắng gạt tay hắn ra khỏi bụng mình, nhưng lại bị Bart nắm chặt cổ tay, sức lực lớn đến mức chỉ cần đẩy nhẹ, lưng cậu đã bị đập vào tường.
Chính khoảnh khắc ấy, Phùng Lệnh mới nhận ra, trước giờ Oliver tuy dữ dằn, nhưng vẫn kiểm soát sức lực của mình. Bart thì hoàn toàn không. Hắn là một con trùng hoang dã.
Không kịp kêu lên vì đau, cằm cậu bị hắn bóp chặt. Bart áp sát khuôn mặt xinh đẹp của mình vào, nhìn cậu từ trên xuống:
“Trò con nít nên kết thúc rồi.”
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, có người đang đến gần.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Một giọng nói ôn hòa vang lên. Phùng Lệnh nhận ra đó là Hộc Chính – người xếp thứ ba trong đoàn.
Ngoại hình của Hộc Chính rất phù hợp với phong thái của hắn. Mái tóc xoăn dài màu lam rối nhẹ buông sau đầu, được buộc lại bằng sợi dây ruy băng cùng màu, nhìn như một cơn sóng biển mềm mại.
Phùng Lệnh mím chặt môi:
“Là do anh miệng lưỡi độc địa, ghê tởm, biếи ŧɦái, làm chuyện đó rồi còn dám...”
“Chờ đã... Cậu không phải nghĩ rằng...” Bart cắt ngang, nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt như không thể tin nổi:
“Cậu nghĩ rằng... đúng, tôi làm chuyện đó, nhưng tại sao cậu lại có phản ứng như thể chính mình cũng hưởng thụ vậy? Dù gì cũng chẳng dễ chịu gì mấy.”
Một cuộn giấy vệ sinh bay về phía mặt Bart, hắn bắt lấy ngay lập tức. Không để ý tới vật công kích, hắn đưa tay nhấc Phùng Lệnh đang ngồi trên bồn cầu đứng dậy, kéo sát lại gần:
“Cậu đúng là không biết sợ chết, tưởng tôi không dám ra tay với cậu? Người Lam Tinh các cậu sống ở đây lâu như vậy, lẽ nào còn chưa hiểu, lòng tự trọng chỉ là đặc quyền của kẻ mạnh.”
“Tôi không chỉ biết làm mấy chuyện đó.” Bart ghé sát tai cậu, giọng độc địa: “tôi còn mong chờ được nhìn thấy cậu đẻ ra trứng trùng tộc. Từng cái, từng cái, chen nhau tuôn ra từ dưới thân cậu. Người Lam Tinh, cậu nghĩ mình có thể ấp chúng không?”
Nghe đến đây, Phùng Lệnh bỗng thấy bụng mình dường như đang chứa đầy những sinh vật nhỏ bé đang ngọ nguậy, hình ảnh tưởng tượng khiến sắc mặt cậu trắng bệch đi.
Bart đặt tay lên bụng cậu, ngăn cách qua lớp vải mỏng đã thấm mồ hôi vì buổi huấn luyện vừa rồi. Bộ đồ dính chặt vào da, hắn cảm nhận rõ ràng sự mềm mại dưới tay, càng củng cố ấn tượng về thể trạng yếu ớt của người Lam Tinh.
Ngay cả trẻ con ở tộc Trùng của hắn cũng không yếu mềm đến vậy. Với cái bụng thế này, làm sao có thể chứa được trứng trùng? Nếu thực sự đặt trứng vào đó, bụng của kẻ đáng thương này hẳn sẽ phồng to lên.
Đến lúc đó, người Lam Tinh yếu đuối này chắc chỉ biết khóc lóc. Một người như vậy, sao xứng để mang trứng của hắn chứ?
“Chờ đến khi chúng được sinh ra, biết đâu sẽ tranh nhau gọi cậu là “mẹ”.” Bart cười khẽ, dường như rất thích ý tưởng đó: “Mẹ à... thật thú vị. Người Lam Tinh là loài có tuyến sữa, đúng chứ?”
Ánh mắt đầy ác ý của hắn dừng lại ở ngực Phùng Lệnh.
Phùng Lệnh cố gắng gạt tay hắn ra khỏi bụng mình, nhưng lại bị Bart nắm chặt cổ tay, sức lực lớn đến mức chỉ cần đẩy nhẹ, lưng cậu đã bị đập vào tường.
Không kịp kêu lên vì đau, cằm cậu bị hắn bóp chặt. Bart áp sát khuôn mặt xinh đẹp của mình vào, nhìn cậu từ trên xuống:
“Trò con nít nên kết thúc rồi.”
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, có người đang đến gần.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Một giọng nói ôn hòa vang lên. Phùng Lệnh nhận ra đó là Hộc Chính – người xếp thứ ba trong đoàn.
Ngoại hình của Hộc Chính rất phù hợp với phong thái của hắn. Mái tóc xoăn dài màu lam rối nhẹ buông sau đầu, được buộc lại bằng sợi dây ruy băng cùng màu, nhìn như một cơn sóng biển mềm mại.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
