0 chữ
Chương 15
Quyển 1 - Chương 14
Vì sao lại xin lỗi?
Nhưng rất nhanh thôi, Phùng Lệnh đã hiểu.
Oliver, trong tình huống hoàn toàn không phải quay phim, đã hôn cậu trong khi cậu vẫn còn mang trên mặt lớp mặt nạ quỷ. Phùng Lệnh thậm chí không hiểu nổi, người này sao lại nổi hứng vào lúc này?
Gáy cậu bị một bàn tay lớn giữ chặt, không cách nào né tránh. Một chiếc lưỡi ẩm ướt xâm nhập, như rắn nước len lỏi trong khoang miệng.
Hoàn toàn khác lúc quay phim. Cậu từng nghĩ cảnh quay đó đã là giới hạn.
Phùng Lệnh hoảng hốt muốn đẩy Oliver ra, nhưng vừa chạm vào người hắn thì cảm giác không phải là cơ bắp, mà là thứ gì đó cứng rắn như kim loại, giống như... máy móc.
Không, không phải máy móc.
Chiếc lưỡi trong miệng cậu dần trở nên dài hơn, mặt lưỡi như mọc ra vô số sợi tơ nhỏ li ti, như rễ con liếʍ khắp đầu lưỡi cậu.
Phùng Lệnh mở to mắt kinh hoảng, sợ hãi mà cố xô đẩy Oliver. Nhưng hành động ấy lại như gửi đi một tín hiệu:
Phùng Lệnh muốn chạy trốn.
Bàn tay đang giữ gáy cậu siết chặt hơn, dường như có gì đó đang mọc dài ra từ vai Oliver.
Phùng Lệnh không muốn nghĩ đến khả năng đó là một phần nào đó khác của Oliver.
Cậu lập tức ngừng vùng vẫy, ép mình thả lỏng cơ thể.
Miệng đã không thể khép lại, sinh vật có lớp lông tơ ấy vẫn cần mẫn làm việc, phân công nhịp nhàng như thể đang đóng gói một món quà, chỉ là lần này... chúng đóng gói đầu lưỡi của cậu, rồi lại kéo mạnh ra ngoài.
Phùng Lệnh hoàn toàn bất lực, bị buộc phải thè lưỡi ra. Nếu không phối hợp, cậu thực sự nghi ngờ đầu lưỡi của mình sẽ bị xé rách ngay tại chỗ hay không.
Đầu lưỡi bị kéo ra ngoài, rồi lại bị hút mạnh vào một nơi khác, một cấu trúc hoàn toàn không giống khoang miệng của con người. Cậu không dám ngước lên nhìn mặt Oliver, chỉ sợ sẽ đối diện với một gương mặt đầy xúc tu.
Nghĩ đến việc người đang hôn mình có thể là một loài côn trùng, Phùng Lệnh chỉ muốn nôn tại chỗ. Cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở, thầm cầu nguyện đối phương đừng hóa nguyên hình.
Tiếng “cùm cụp” như phát ra từ bộ giáp đang tách rời.
Không được...
Dường như trời cao nghe thấy lời cầu khẩn của cậu, ngay khi cậu còn chưa kịp tuyệt vọng, thứ đang bao vây lấy cậu liền đột ngột rút lui, thoáng cái lùi ra xa một mét.
Phùng Lệnh ngã ngồi xuống sàn, đầu lưỡi gần như đã tê dại hoàn toàn, trong khoang miệng tràn ngập một vị ngọt lạ thường, thoang thoảng giống như mật hoa.
“Đừng lại gần tôi.”
Giọng nói lạnh lùng của thanh niên vang lên trong bóng tối phía xa, sau đó vội vã rời đi.
Phùng Lệnh ngồi thẫn thờ một lúc, rồi vô thức lau miệng hai lần. Đầu lưỡi vẫn còn, không bị nuốt mất.
Sau khi lấy lại tinh thần, cậu bất chợt ngẩng đầu lên, cách đó không xa có một chiếc camera đang lóe ánh sáng đỏ.
Trong suốt thời gian quay hình tiếp theo, Phùng Lệnh luôn thấp thỏm đợi tổ chương trình đến tìm, hoặc ít nhất cũng phải có người đại diện gửi tin nhắn. Nếu thật sự có video, cậu nghĩ chắc chắn bản thân sẽ bị mắng đến nổ trời.
Nhưng đến khi ghi hình kết thúc, phía tổ chương trình vẫn không có ai liên hệ. Điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đã an toàn, ngược lại, giống như một quả bom hẹn giờ treo lơ lửng. Phùng Lệnh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: nếu rút khỏi giới giải trí, cậu còn có thể làm gì để nuôi sống bản thân?
Chưa kịp nghĩ ra, một đoạn video ngắn đã lan truyền chóng mặt trên mạng.
Đó là một clip chỉ vài giây: Bart – chàng trai xinh đẹp – đang đi tới, bỗng bị một sinh vật kì quái ngồi xổm bên đường tấn công. Sau khi ra đòn, hình ảnh dừng lại chuẩn xác ở gương mặt dữ tợn của “con quỷ” kia.
Nhưng rất nhanh thôi, Phùng Lệnh đã hiểu.
Oliver, trong tình huống hoàn toàn không phải quay phim, đã hôn cậu trong khi cậu vẫn còn mang trên mặt lớp mặt nạ quỷ. Phùng Lệnh thậm chí không hiểu nổi, người này sao lại nổi hứng vào lúc này?
Gáy cậu bị một bàn tay lớn giữ chặt, không cách nào né tránh. Một chiếc lưỡi ẩm ướt xâm nhập, như rắn nước len lỏi trong khoang miệng.
Hoàn toàn khác lúc quay phim. Cậu từng nghĩ cảnh quay đó đã là giới hạn.
Phùng Lệnh hoảng hốt muốn đẩy Oliver ra, nhưng vừa chạm vào người hắn thì cảm giác không phải là cơ bắp, mà là thứ gì đó cứng rắn như kim loại, giống như... máy móc.
Không, không phải máy móc.
Chiếc lưỡi trong miệng cậu dần trở nên dài hơn, mặt lưỡi như mọc ra vô số sợi tơ nhỏ li ti, như rễ con liếʍ khắp đầu lưỡi cậu.
Phùng Lệnh muốn chạy trốn.
Bàn tay đang giữ gáy cậu siết chặt hơn, dường như có gì đó đang mọc dài ra từ vai Oliver.
Phùng Lệnh không muốn nghĩ đến khả năng đó là một phần nào đó khác của Oliver.
Cậu lập tức ngừng vùng vẫy, ép mình thả lỏng cơ thể.
Miệng đã không thể khép lại, sinh vật có lớp lông tơ ấy vẫn cần mẫn làm việc, phân công nhịp nhàng như thể đang đóng gói một món quà, chỉ là lần này... chúng đóng gói đầu lưỡi của cậu, rồi lại kéo mạnh ra ngoài.
Phùng Lệnh hoàn toàn bất lực, bị buộc phải thè lưỡi ra. Nếu không phối hợp, cậu thực sự nghi ngờ đầu lưỡi của mình sẽ bị xé rách ngay tại chỗ hay không.
Đầu lưỡi bị kéo ra ngoài, rồi lại bị hút mạnh vào một nơi khác, một cấu trúc hoàn toàn không giống khoang miệng của con người. Cậu không dám ngước lên nhìn mặt Oliver, chỉ sợ sẽ đối diện với một gương mặt đầy xúc tu.
Tiếng “cùm cụp” như phát ra từ bộ giáp đang tách rời.
Không được...
Dường như trời cao nghe thấy lời cầu khẩn của cậu, ngay khi cậu còn chưa kịp tuyệt vọng, thứ đang bao vây lấy cậu liền đột ngột rút lui, thoáng cái lùi ra xa một mét.
Phùng Lệnh ngã ngồi xuống sàn, đầu lưỡi gần như đã tê dại hoàn toàn, trong khoang miệng tràn ngập một vị ngọt lạ thường, thoang thoảng giống như mật hoa.
“Đừng lại gần tôi.”
Giọng nói lạnh lùng của thanh niên vang lên trong bóng tối phía xa, sau đó vội vã rời đi.
Phùng Lệnh ngồi thẫn thờ một lúc, rồi vô thức lau miệng hai lần. Đầu lưỡi vẫn còn, không bị nuốt mất.
Trong suốt thời gian quay hình tiếp theo, Phùng Lệnh luôn thấp thỏm đợi tổ chương trình đến tìm, hoặc ít nhất cũng phải có người đại diện gửi tin nhắn. Nếu thật sự có video, cậu nghĩ chắc chắn bản thân sẽ bị mắng đến nổ trời.
Nhưng đến khi ghi hình kết thúc, phía tổ chương trình vẫn không có ai liên hệ. Điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đã an toàn, ngược lại, giống như một quả bom hẹn giờ treo lơ lửng. Phùng Lệnh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: nếu rút khỏi giới giải trí, cậu còn có thể làm gì để nuôi sống bản thân?
Chưa kịp nghĩ ra, một đoạn video ngắn đã lan truyền chóng mặt trên mạng.
Đó là một clip chỉ vài giây: Bart – chàng trai xinh đẹp – đang đi tới, bỗng bị một sinh vật kì quái ngồi xổm bên đường tấn công. Sau khi ra đòn, hình ảnh dừng lại chuẩn xác ở gương mặt dữ tợn của “con quỷ” kia.
2
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
