TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Quyển 1 - Chương 13

Cậu còn thúc giục: “Chạy nhanh đi, anh không phải là đàn ông à? Đừng để Bart đuổi kịp! Chút nữa tôi sẽ đưa manh mối cho anh, tôi giấu nó trên người.”

Oliver nhịn không được bật ra một câu: “Cậu sợ còn đánh người làm gì?”

“Hắn mắng tôi.”

“Cậu cũng có thể mắng lại hắn.”

Phùng Lệnh im lặng một hồi, rồi nhỏ giọng: “Tôi giận quá quên suy nghĩ, xin lỗi.”

Lời xin lỗi bất ngờ khiến Oliver hơi gượng gạo, nét mặt cũng trở nên mất tự nhiên: “Cậu không cần xin lỗi tôi. Thật ra tôi mới là người nên xin lỗi cậu... vì chuyện quay phim trước đó.”

Phùng Lệnh thầm nghĩ hôm nay những người cậu gặp, kể cả chín cậu, đều có vấn đề. Bọn họ cứ phải nói những chuyện không nên nói, làm những việc không nên làm dưới bầu không khí đầy camera giám sát này.

“Chỉ là quay phim thôi, không có gì.” Cậu muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề đó.

Nhưng Oliver dường như không hiểu ý cậu, hoặc có lẽ tâm trí hắn lúc này cũng rối bời không rõ ràng: “Dù là quay phim, cũng nên nói rõ với cậu. Còn chuyện của Bart nữa, hắn từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính tình mới như vậy... cậu đừng chấp hắn.”

Nói đến đây, trên tay Oliver có thứ gì đó ươn ướt.

“Cái này... là manh mối sao?”

Trên sân khấu, một Trùng tộc với khuôn mặt luôn lạnh lùng cau mày nhẹ, hắn đưa tay lên ngửi thử.

Phùng Lệnh cảm thấy có gì đó không ổn. Bất chợt cậu nhận ra, so với Bart, người đang ôm cậu lúc này còn đáng sợ hơn nhiều.

Cậu định rời khỏi vòng tay đối phương, vừa đặt một chân xuống đất thì eo đã bị siết lại mạnh hơn, suýt nữa cậu hét lên vì đau.

“Phùng Lệnh, cậu có thể giải thích đây là gì không?”

Oliver có sống mũi cao, đôi mắt xanh biếc như nước hồ sâu, lúc này đang nhìn thẳng vào cậu. Phùng Lệnh mấp máy môi mà không thốt nên lời, chỉ cúi đầu lảng tránh, mong Oliver đừng hỏi thêm.

Cánh tay đang ôm cậu mang một lực siết rất lớn. Khi cùng quay phim, Phùng Lệnh từng được thấy thân thể của Oliver – vô cùng đẹp đẽ, mang vẻ đẹp mạnh mẽ đầy nam tính, không chút mỡ thừa nào. Phùng Lệnh thề, nếu không phải chuyện này khiến cậu rối loạn, cậu hẳn đã lén ganh tỵ với người ta rồi.

Nhưng lúc này, cậu chỉ mong Oliver có thể tan biến ngay lập tức để cậu đẩy được người kia ra.

Oliver lại đưa tay chạm tới vị trí vừa rồi, rồi bất chợt hỏi một câu khiến Phùng Lệnh không biết nên thở phào hay sững sờ:

“Người Lam Tinh... cũng có kỳ động dục sao?”

“Không, không có...” Phùng Lệnh vội vàng phủ nhận, mặt đỏ bừng.

Không biết Oliver đã tưởng tượng ra điều gì, nhưng hắn không hỏi thêm, chỉ bế Phùng Lệnh lên lần nữa rồi tiếp tục đi.

Tiếng của Bart đã hoàn toàn biến mất phía sau.

Hiểm họa bên ngoài tạm thời qua đi, nhưng nguy hiểm lớn hơn lúc này chính là người thanh niên đang bế cậu. Phùng Lệnh hé miệng định bảo Oliver thả mình xuống, thú nhận rằng trên người mình không có manh mối nào cả, manh mối thật ra nằm trong một ngăn tủ khác.

Oliver bất ngờ rẽ vào một nơi mà Phùng Lệnh chưa từng đến, tầm nhìn tối mờ.

“Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu.”

Giọng nói Oliver trầm thấp, vang lên bên tai.

Phùng Lệnh không muốn biết “giúp” nghĩa là gì, lập tức lắc đầu: “Không cần, buông tôi xuống.”

Nơi này quá tối, cậu không nhìn rõ nét mặt của Oliver. Lời nói ấy vừa dứt, bầu không khí cũng trầm hẳn lại, khiến cậu bất giác lo lắng.

Cậu còn đang cân nhắc nên nói gì thêm thì lại nghe Oliver thì thầm:

“Xin lỗi.”

3

0

2 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.