0 chữ
Chương 13
Quyển 1 - Chương 12
Với thị lực của hắn ta, hắn ta nhìn rõ mồn một.
Một cái mông tròn trịa vô cùng quyến rũ đang quay lưng về phía hắn ta. Hắn ta không đuổi theo mà cảm thấy khó hiểu.
Phùng Lệnh chạy trốn ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể. Sau khi thoát ra, cậu còn nôn khan vài tiếng. Cậu không dám quay đầu lại xem người kia là ai, trực giác mách bảo rằng không biết sẽ tốt hơn.
Cậu trốn vào một góc phòng, chỉnh sửa lại quần áo, không dám bước vào bất cứ căn phòng hay cái tủ nào nữa. Cậu sợ lại gặp phải một tên biếи ŧɦái khác.
Phùng Lệnh từ nhỏ đã được giáo dục phải né tránh, không được gây xung đột với bất kỳ ai. Giáo viên ở trường nói với họ rằng, là người Lam Tinh, họ nên tự hào về chủng tộc của mình, họ có một nền văn minh lâu đời. Nhưng đồng thời, họ cũng được dặn dò không được xảy ra cãi vã, đánh nhau hay bất kỳ sự kiện nào với các tộc khác.
"Những người đó rất thô lỗ."
Giáo viên nói: "Đôi khi họ không thể kiểm soát bản thân."
Phùng Lệnh rõ ràng là một học sinh giỏi, cậu tuân thủ rất tốt điều này. Sau đó, cậu vẫn luôn trốn ở góc phòng cho đến khi gặp Oliver.
Oliver không giả ma. Hắn dừng lại trước mặt Phùng Lệnh hỏi: "Chỗ này có manh mối sao?"
Trong suốt một tháng kể từ khi Oliver nói rằng hắn không có hứng thú với Phùng Lệnh, hai người chưa từng nói chuyện, ngay cả lén lút bên ngoài cũng không.
Phùng Lệnh ngẩng đầu. Cậu không biết Oliver có nhận ra mình không, vì hiện tại cậu vẫn đang mang một khuôn mặt quỷ.
Oliver nhìn chằm chằm vào cậu, một lần nữa lặp lại câu hỏi khi nãy, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, không hề có chút nào bị khuôn mặt quỷ kia của cậu làm cho hoảng sợ. Phùng Lệnh buộc phải mở miệng: “Không có.”
Nói ra lời, cậu chợt nhận thấy giọng mình khàn đặc, nghe rất lạ tai.
Oliver đã phát hiện điều đó: “Cậu...”
“Oliver.”
Là giọng của Bart.
Bart chạy từ nơi không xa đến, ánh mắt đầu tiên quét qua Phùng Lệnh vẫn còn ngồi dưới đất, rồi nhanh chóng dời đi, dán chặt vào Oliver, nhìn không chớp mắt: “Cậu đi nhanh quá vậy. Tìm được manh mối gì chưa?”
Trông hai người dường như đã làm lành.
Oliver đáp: “Chưa, tôi vẫn đang hỏi.”
Ánh mắt Bart theo hướng nhìn của Oliver, lại rơi xuống người Phùng Lệnh. Bất chợt, hắn cong khóe môi nở nụ cười, gương mặt kia vừa hồn nhiên lại vừa độc địa, hai vẻ đối lập cùng tồn tại, khiến người khác khó lòng phân biệt thật – giả.
“Phùng Lệnh? Trên người cậu có mùi gì vậy? Tanh tưởi thật đấy.”
Phùng Lệnh nhìn thẳng Bart, hé miệng, nhưng một giây sau lại mím chặt môi. Thế nhưng ngay sau đó, cậu bất ngờ đứng dậy, giáng một cú đấm thẳng vào gương mặt đẹp trai kia.
Không nhịn nổi.
Cũng không muốn nhịn!
Chẳng ai kịp ngăn cản. Bart hoàn toàn không ngờ lại bị một người Lam Tinh yếu đuối ra tay. Hắn ngơ ngác mất năm giây, vừa định trả đòn thì đã thấy Oliver bế thốc Phùng Lệnh lên, chạy thẳng một mạch.
Chủng tộc này một khi bộc phát, sức bật phi thường đáng sợ.
Chớp mắt đã lao xa hơn hai mươi mét.
Phùng Lệnh trên tay Oliver, khi sắp khuất khỏi tầm mắt của Bart, còn không quên quay đầu lại giữa không trung chửi lại: “Lại đây, đánh một trận đi! Bart chết tiệt, cái miệng anh sao thối hoắc vậy, anh mỗi ngày đều ăn phân à!”
Trong hành lang vang lên tiếng thét điên cuồng của Bart: “A!”
Oliver nghe thấy, càng dốc sức mà chạy nhanh hơn.
Phùng Lệnh mắng xong, nghe tiếng Bart gào rú giận dữ, chớp chớp mắt, rồi thành thật cuốn tay chân ôm lấy Oliver, sợ mình bị rơi xuống.
Một cái mông tròn trịa vô cùng quyến rũ đang quay lưng về phía hắn ta. Hắn ta không đuổi theo mà cảm thấy khó hiểu.
Phùng Lệnh chạy trốn ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể. Sau khi thoát ra, cậu còn nôn khan vài tiếng. Cậu không dám quay đầu lại xem người kia là ai, trực giác mách bảo rằng không biết sẽ tốt hơn.
Cậu trốn vào một góc phòng, chỉnh sửa lại quần áo, không dám bước vào bất cứ căn phòng hay cái tủ nào nữa. Cậu sợ lại gặp phải một tên biếи ŧɦái khác.
Phùng Lệnh từ nhỏ đã được giáo dục phải né tránh, không được gây xung đột với bất kỳ ai. Giáo viên ở trường nói với họ rằng, là người Lam Tinh, họ nên tự hào về chủng tộc của mình, họ có một nền văn minh lâu đời. Nhưng đồng thời, họ cũng được dặn dò không được xảy ra cãi vã, đánh nhau hay bất kỳ sự kiện nào với các tộc khác.
Giáo viên nói: "Đôi khi họ không thể kiểm soát bản thân."
Phùng Lệnh rõ ràng là một học sinh giỏi, cậu tuân thủ rất tốt điều này. Sau đó, cậu vẫn luôn trốn ở góc phòng cho đến khi gặp Oliver.
Oliver không giả ma. Hắn dừng lại trước mặt Phùng Lệnh hỏi: "Chỗ này có manh mối sao?"
Trong suốt một tháng kể từ khi Oliver nói rằng hắn không có hứng thú với Phùng Lệnh, hai người chưa từng nói chuyện, ngay cả lén lút bên ngoài cũng không.
Phùng Lệnh ngẩng đầu. Cậu không biết Oliver có nhận ra mình không, vì hiện tại cậu vẫn đang mang một khuôn mặt quỷ.
Oliver nhìn chằm chằm vào cậu, một lần nữa lặp lại câu hỏi khi nãy, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, không hề có chút nào bị khuôn mặt quỷ kia của cậu làm cho hoảng sợ. Phùng Lệnh buộc phải mở miệng: “Không có.”
Oliver đã phát hiện điều đó: “Cậu...”
“Oliver.”
Là giọng của Bart.
Bart chạy từ nơi không xa đến, ánh mắt đầu tiên quét qua Phùng Lệnh vẫn còn ngồi dưới đất, rồi nhanh chóng dời đi, dán chặt vào Oliver, nhìn không chớp mắt: “Cậu đi nhanh quá vậy. Tìm được manh mối gì chưa?”
Trông hai người dường như đã làm lành.
Oliver đáp: “Chưa, tôi vẫn đang hỏi.”
Ánh mắt Bart theo hướng nhìn của Oliver, lại rơi xuống người Phùng Lệnh. Bất chợt, hắn cong khóe môi nở nụ cười, gương mặt kia vừa hồn nhiên lại vừa độc địa, hai vẻ đối lập cùng tồn tại, khiến người khác khó lòng phân biệt thật – giả.
“Phùng Lệnh? Trên người cậu có mùi gì vậy? Tanh tưởi thật đấy.”
Phùng Lệnh nhìn thẳng Bart, hé miệng, nhưng một giây sau lại mím chặt môi. Thế nhưng ngay sau đó, cậu bất ngờ đứng dậy, giáng một cú đấm thẳng vào gương mặt đẹp trai kia.
Cũng không muốn nhịn!
Chẳng ai kịp ngăn cản. Bart hoàn toàn không ngờ lại bị một người Lam Tinh yếu đuối ra tay. Hắn ngơ ngác mất năm giây, vừa định trả đòn thì đã thấy Oliver bế thốc Phùng Lệnh lên, chạy thẳng một mạch.
Chủng tộc này một khi bộc phát, sức bật phi thường đáng sợ.
Chớp mắt đã lao xa hơn hai mươi mét.
Phùng Lệnh trên tay Oliver, khi sắp khuất khỏi tầm mắt của Bart, còn không quên quay đầu lại giữa không trung chửi lại: “Lại đây, đánh một trận đi! Bart chết tiệt, cái miệng anh sao thối hoắc vậy, anh mỗi ngày đều ăn phân à!”
Trong hành lang vang lên tiếng thét điên cuồng của Bart: “A!”
Oliver nghe thấy, càng dốc sức mà chạy nhanh hơn.
Phùng Lệnh mắng xong, nghe tiếng Bart gào rú giận dữ, chớp chớp mắt, rồi thành thật cuốn tay chân ôm lấy Oliver, sợ mình bị rơi xuống.
3
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
