0 chữ
Chương 10
Quyển 1 - Chương 10
Đạo diễn khẽ nhíu mày, định điều khiển hướng máy quay, nhưng rồi lại thấy Oliver nắm lấy cánh tay Phùng Lệnh, ghì chặt lêи đỉиɦ đầu hắn.
Đạo diễn liền hạ mày.
Vài ngày sau, Phùng Lệnh hoàn thành cảnh quay của mình sớm hơn dự kiến. Cậu lập tức lên phi thuyền trở về.
Công ty đã sắp xếp cho nhóm nhạc nam của họ một căn biệt thự ba tầng, nằm ở khu trung tâm của hành tinh thứ ba. Tầng một là khu vực chung, tầng hai dành cho các thành viên từ thứ hai đến thứ bảy, còn tầng ba thì đội trưởng được ở một mình.
Khi Phùng Lệnh trở về, những người khác trong phòng đều không có ở đó. Cậu một mình ở căn biệt thự nhỏ vài ngày, mỗi ngày có người máy giúp việc nấu cơm và dọn dẹp. Rảnh rỗi không làm gì, cậu chuyên tâm vỗ béo bản thân. Quản lý nói rằng gần đây sẽ không sắp xếp công việc mới cho cậu.
Một tuần sau vào buổi tối.
Phùng Lệnh thấy Bart trở về.
Bart về một mình, hắn đứng ở cổng lớn cười với Phùng Lệnh. Phùng Lệnh có một linh cảm chẳng lành. Cậu gật đầu chào đối phương, rồi lập tức từ khu vực chung trở về phòng mình.
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, cửa phòng bỗng bị gõ vang.
Phùng Lệnh nằm trong chăn, không nhúc nhích.
Giọng Bart vọng vào: "Chúng ta nói chuyện đi, người Lam Tinh."
Người Lam Tinh giả vờ chết.
Con Trùng tộc đực mất kiên nhẫn phá thẳng khóa phòng bước vào. Con robot nhỏ cao chưa đến 1m3 chạy vòng quanh bên cạnh, lên án: "Bart, anh không được phá khóa cửa!"
Bart không khách khí nhấn nút ngủ đông cho con robot, nó liền im lặng.
"Cuối cùng cũng im miệng rồi, ồn ào thật." Bart lẩm bẩm nói, hắn quay đầu nhìn về phía Phùng Lệnh, ném xuống một câu như bom: "Tôi và Oliver chia tay rồi."
Phùng Lệnh suy nghĩ một chút: "Anh cũng đừng quá đau khổ?"
Khóe môi Bart nhếch lên: "Tôi sẽ không đau khổ, Oliver là cái thá gì. Nhưng cậu, người Lam Tinh, cậu thật sự khiến tôi ngạc nhiên. Cậu đã dùng thủ đoạn bỉ ổi này để cướp hắn đi, tôi sẽ không để các người được toại nguyện đâu, cứ chờ xem."
Bart nói xong những lời tàn nhẫn, không lập tức rời đi mà cứ nhìn chằm chằm Phùng Lệnh đang nằm trên giường.
Tên kia vẫn không nhúc nhích, cứ như chẳng coi hắn ra gì.
"Cậu không muốn nói gì sao?" Hắn lạnh lùng nói.
Phùng Lệnh mở mắt, khẽ thở dài: "Tôi vừa nói rồi, mong anh đừng đau khổ. Hơn nữa, tôi không có cướp Oliver."
Cậu cảm thấy Bart mà gây chuyện thì sẽ rất phiền phức, không khỏi nói thêm một câu: "Tôi không thích Oliver. Cũng giống như anh mỗi ngày đều gọi tôi là người Lam Tinh vậy. Tương lai nếu tôi có người yêu, thì chỉ có thể là người Lam Tinh giống tôi mà thôi."
"Oliver cậu nghe thấy không? Người Lam Tinh nhỏ yếu này cũng không thích cậu."
Phùng Lệnh ngẩng đầu, mới phát hiện quang não của Bart đang hiển thị cuộc gọi.
Oliver lơ lửng nửa người giữa không trung, hắn dường như không thấy Phùng Lệnh trong phòng, lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi và cậu không liên quan đến người khác. Bart, cậu đừng gây sự vô cớ, cố tình tìm người khác gây phiền phức."
"Tôi có gây sự vô cớ hay không, cậu rõ nhất. Cậu dám nói chuyện chúng ta chia tay không liên quan đến người Lam Tinh này sao?"
Oliver dường như đang nhẫn nhịn việc Bart nói linh tinh: "Là cậu đề nghị chia tay, với lại, đừng nói mấy chuyện này khi có người khác ở đây."
"Có gì mà không thể nói? Cậu ta lại không phải không biết chuyện của chúng ta. Cậu ta nói cậu ta không thích cậu đó, Oliver, cậu dám nói cậu cũng không hề có chút tình cảm nào với người này sao?" Bart ép hỏi.
Một khoảng lặng trôi qua, sau đó giọng Oliver lạnh nhạt vang lên.
"Tôi không có tình cảm với cậu ấy."
Đạo diễn liền hạ mày.
Vài ngày sau, Phùng Lệnh hoàn thành cảnh quay của mình sớm hơn dự kiến. Cậu lập tức lên phi thuyền trở về.
Công ty đã sắp xếp cho nhóm nhạc nam của họ một căn biệt thự ba tầng, nằm ở khu trung tâm của hành tinh thứ ba. Tầng một là khu vực chung, tầng hai dành cho các thành viên từ thứ hai đến thứ bảy, còn tầng ba thì đội trưởng được ở một mình.
Khi Phùng Lệnh trở về, những người khác trong phòng đều không có ở đó. Cậu một mình ở căn biệt thự nhỏ vài ngày, mỗi ngày có người máy giúp việc nấu cơm và dọn dẹp. Rảnh rỗi không làm gì, cậu chuyên tâm vỗ béo bản thân. Quản lý nói rằng gần đây sẽ không sắp xếp công việc mới cho cậu.
Phùng Lệnh thấy Bart trở về.
Bart về một mình, hắn đứng ở cổng lớn cười với Phùng Lệnh. Phùng Lệnh có một linh cảm chẳng lành. Cậu gật đầu chào đối phương, rồi lập tức từ khu vực chung trở về phòng mình.
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, cửa phòng bỗng bị gõ vang.
Phùng Lệnh nằm trong chăn, không nhúc nhích.
Giọng Bart vọng vào: "Chúng ta nói chuyện đi, người Lam Tinh."
Người Lam Tinh giả vờ chết.
Con Trùng tộc đực mất kiên nhẫn phá thẳng khóa phòng bước vào. Con robot nhỏ cao chưa đến 1m3 chạy vòng quanh bên cạnh, lên án: "Bart, anh không được phá khóa cửa!"
Bart không khách khí nhấn nút ngủ đông cho con robot, nó liền im lặng.
"Cuối cùng cũng im miệng rồi, ồn ào thật." Bart lẩm bẩm nói, hắn quay đầu nhìn về phía Phùng Lệnh, ném xuống một câu như bom: "Tôi và Oliver chia tay rồi."
Khóe môi Bart nhếch lên: "Tôi sẽ không đau khổ, Oliver là cái thá gì. Nhưng cậu, người Lam Tinh, cậu thật sự khiến tôi ngạc nhiên. Cậu đã dùng thủ đoạn bỉ ổi này để cướp hắn đi, tôi sẽ không để các người được toại nguyện đâu, cứ chờ xem."
Bart nói xong những lời tàn nhẫn, không lập tức rời đi mà cứ nhìn chằm chằm Phùng Lệnh đang nằm trên giường.
Tên kia vẫn không nhúc nhích, cứ như chẳng coi hắn ra gì.
"Cậu không muốn nói gì sao?" Hắn lạnh lùng nói.
Phùng Lệnh mở mắt, khẽ thở dài: "Tôi vừa nói rồi, mong anh đừng đau khổ. Hơn nữa, tôi không có cướp Oliver."
Cậu cảm thấy Bart mà gây chuyện thì sẽ rất phiền phức, không khỏi nói thêm một câu: "Tôi không thích Oliver. Cũng giống như anh mỗi ngày đều gọi tôi là người Lam Tinh vậy. Tương lai nếu tôi có người yêu, thì chỉ có thể là người Lam Tinh giống tôi mà thôi."
Phùng Lệnh ngẩng đầu, mới phát hiện quang não của Bart đang hiển thị cuộc gọi.
Oliver lơ lửng nửa người giữa không trung, hắn dường như không thấy Phùng Lệnh trong phòng, lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi và cậu không liên quan đến người khác. Bart, cậu đừng gây sự vô cớ, cố tình tìm người khác gây phiền phức."
"Tôi có gây sự vô cớ hay không, cậu rõ nhất. Cậu dám nói chuyện chúng ta chia tay không liên quan đến người Lam Tinh này sao?"
Oliver dường như đang nhẫn nhịn việc Bart nói linh tinh: "Là cậu đề nghị chia tay, với lại, đừng nói mấy chuyện này khi có người khác ở đây."
"Có gì mà không thể nói? Cậu ta lại không phải không biết chuyện của chúng ta. Cậu ta nói cậu ta không thích cậu đó, Oliver, cậu dám nói cậu cũng không hề có chút tình cảm nào với người này sao?" Bart ép hỏi.
Một khoảng lặng trôi qua, sau đó giọng Oliver lạnh nhạt vang lên.
"Tôi không có tình cảm với cậu ấy."
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
