0 chữ
Chương 11
Quyển 1 - Chương 11
Một tháng sau.
Phùng Lệnh cuộn mình trong tủ quần áo. Cậu đang tham gia một chương trình thực tế kinh dị. Với tư cách khách mời đặc biệt, cậu đóng vai một con ma, phụ trách hù dọa các khách mời khác.
Cùng tham gia với cậu còn có vài người khác, từ các nhóm khác và cả nhóm của cậu: Bart, Oliver, và Hộc Chính - người ra mắt ở vị trí thứ ba.
Hộc Chính, cũng giống như đội trưởng, đều là người của hành tinh thứ nhất của đế quốc. Những người sinh ra ở hành tinh thứ nhất đều là quý tộc, Hộc Chính cũng không ngoại lệ.
Khác với Oliver lạnh lùng trong cách cư xử, hay Bart ôm đầy ác ý với cậu, Hộc Chính giống một người tốt bụng. Hắn có khả năng bắt chuyện rất tốt, dù là động vật hay thực vật biến dị, tất cả đều rất dễ dàng yêu quý hắn.
Nghe nói Hộc Chính trước khi ra mắt là một “trị liệu sư”.
Trong thời gian tuyển chọn Phùng Lệnh thường xuyên thấy hắn giúp đỡ người khác. Cùng Hộc Chính hợp tác chạy show không nhiều, nhưng cậu cũng cảm thấy đối phương khá hòa đồng, đối xử với mọi người rất thân thiện.
Sau khi hóa trang xong, Phùng Lệnh được nhân viên đưa đến địa điểm đã định, chờ đợi các khách mời cố định của chương trình xuất hiện lát nữa.
Nơi cậu nấp là một chiếc tủ quần áo trong căn phòng bỏ hoang. Chờ đến khi khách mời đến, họ sẽ mở tủ ra kiểm tra, lúc đó cậu có thể bất ngờ hù dọa khiến người ta giật mình.
Phùng Lệnh đợi một lúc lâu, cảm thấy các khách mời sẽ không nhanh như vậy đi đến chỗ cậu, cậu vẫn chưa nghe thấy tiếng hét nào từ phía trước.
Tập này không phải phát sóng trực tiếp, mà với một "hồ già" như cậu thì sự chú ý không cao. Cậu nghĩ tổ tiết mục chắc sẽ không nhìn chằm chằm mình, nên cậu trở mình, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Hóa trang mất vài tiếng đồng hồ, còn không biết quay bao lâu nữa.
Khi Phùng Lệnh đang mơ màng sắp ngủ trong tủ, bỗng nhiên nghe thấy gì đó, hoặc là cảm nhận được có gió lùa vào. Cậu vừa định quay đầu, thì có thứ gì đó chen vào.
Có người đến.
Ai vậy?
Để phục vụ cho chương trình, trong tủ và cả căn phòng đều không có đèn. Người kia mở tủ không một tiếng động. Nếu không phải do luồng gió lùa vào khi cánh tủ mở ra, có lẽ cậu phải một lúc sau mới phát hiện.
Phùng Lệnh vừa định mở miệng thì môi đã bị che lại một cách chính xác.
Là một bàn tay ấm nóng.
Không phải ma.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không phải ma cũng không có nghĩa là an toàn. Cậu giơ tay định chống cự, nhưng người kia lại tiến thêm một bước, lách hẳn vào trong tủ, rồi đóng cửa tủ lại.
Trong tích tắc, rất nhiều thứ vụt qua đầu Phùng Lệnh. Là Bart sao? Sau một tháng, hắn bắt đầu trả thù rồi ư? Hắn muốn gϊếŧ mình ngay trên chương trình này sao?
Hay là người khác?
Trong tủ có camera, có lẽ nhân viên công tác sẽ nhận ra điều bất thường ở đây.
Phùng Lệnh chống đẩy người kia, mới nhận ra đối phương rất khỏe. Cậu dùng sức như vậy mà người kia không hề di chuyển, còn càng dán chặt hơn. Người này muốn hoàn toàn áp sát mình, rồi dùng vũ khí gì đó cứa vào cổ mình sao?
Phùng Lệnh như con cá bị ép chặt, cả người bị ép sát vào thành tủ. Rõ ràng trong không gian có thiết bị cung cấp oxy, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy thiếu oxy, cậu nghe thấy hơi thở của mình dần trở nên nặng nề.
Thở.
Thở.
Lúc này, một câu nói vang lên trong đầu cậu.
"Đừng nhúc nhích."
Cái gì?
Phùng Lệnh cuộn mình trong tủ quần áo. Cậu đang tham gia một chương trình thực tế kinh dị. Với tư cách khách mời đặc biệt, cậu đóng vai một con ma, phụ trách hù dọa các khách mời khác.
Cùng tham gia với cậu còn có vài người khác, từ các nhóm khác và cả nhóm của cậu: Bart, Oliver, và Hộc Chính - người ra mắt ở vị trí thứ ba.
Hộc Chính, cũng giống như đội trưởng, đều là người của hành tinh thứ nhất của đế quốc. Những người sinh ra ở hành tinh thứ nhất đều là quý tộc, Hộc Chính cũng không ngoại lệ.
Khác với Oliver lạnh lùng trong cách cư xử, hay Bart ôm đầy ác ý với cậu, Hộc Chính giống một người tốt bụng. Hắn có khả năng bắt chuyện rất tốt, dù là động vật hay thực vật biến dị, tất cả đều rất dễ dàng yêu quý hắn.
Nghe nói Hộc Chính trước khi ra mắt là một “trị liệu sư”.
Sau khi hóa trang xong, Phùng Lệnh được nhân viên đưa đến địa điểm đã định, chờ đợi các khách mời cố định của chương trình xuất hiện lát nữa.
Nơi cậu nấp là một chiếc tủ quần áo trong căn phòng bỏ hoang. Chờ đến khi khách mời đến, họ sẽ mở tủ ra kiểm tra, lúc đó cậu có thể bất ngờ hù dọa khiến người ta giật mình.
Phùng Lệnh đợi một lúc lâu, cảm thấy các khách mời sẽ không nhanh như vậy đi đến chỗ cậu, cậu vẫn chưa nghe thấy tiếng hét nào từ phía trước.
Tập này không phải phát sóng trực tiếp, mà với một "hồ già" như cậu thì sự chú ý không cao. Cậu nghĩ tổ tiết mục chắc sẽ không nhìn chằm chằm mình, nên cậu trở mình, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Khi Phùng Lệnh đang mơ màng sắp ngủ trong tủ, bỗng nhiên nghe thấy gì đó, hoặc là cảm nhận được có gió lùa vào. Cậu vừa định quay đầu, thì có thứ gì đó chen vào.
Có người đến.
Ai vậy?
Để phục vụ cho chương trình, trong tủ và cả căn phòng đều không có đèn. Người kia mở tủ không một tiếng động. Nếu không phải do luồng gió lùa vào khi cánh tủ mở ra, có lẽ cậu phải một lúc sau mới phát hiện.
Phùng Lệnh vừa định mở miệng thì môi đã bị che lại một cách chính xác.
Là một bàn tay ấm nóng.
Không phải ma.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không phải ma cũng không có nghĩa là an toàn. Cậu giơ tay định chống cự, nhưng người kia lại tiến thêm một bước, lách hẳn vào trong tủ, rồi đóng cửa tủ lại.
Trong tích tắc, rất nhiều thứ vụt qua đầu Phùng Lệnh. Là Bart sao? Sau một tháng, hắn bắt đầu trả thù rồi ư? Hắn muốn gϊếŧ mình ngay trên chương trình này sao?
Trong tủ có camera, có lẽ nhân viên công tác sẽ nhận ra điều bất thường ở đây.
Phùng Lệnh chống đẩy người kia, mới nhận ra đối phương rất khỏe. Cậu dùng sức như vậy mà người kia không hề di chuyển, còn càng dán chặt hơn. Người này muốn hoàn toàn áp sát mình, rồi dùng vũ khí gì đó cứa vào cổ mình sao?
Phùng Lệnh như con cá bị ép chặt, cả người bị ép sát vào thành tủ. Rõ ràng trong không gian có thiết bị cung cấp oxy, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy thiếu oxy, cậu nghe thấy hơi thở của mình dần trở nên nặng nề.
Thở.
Thở.
Lúc này, một câu nói vang lên trong đầu cậu.
"Đừng nhúc nhích."
Cái gì?
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
