0 chữ
Chương 38
Chương 38: Còn lại thì anh mới thấy rồi đấy
Trường hợp như vậy được khen thẳng ra như thế, Lục Huyền vừa mới kết hôn cũng có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng nhìn con lợn rừng còn đang chảy máu trên tảng đá.
Anh nhìn về phía Lục Diệp: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lục Diệp cũng phản ứng kịp, tay ôm eo vợ mình buông lỏng ra, sau đó nói:
“Giữa trưa chưa ăn no, em vừa định vào trong núi một lát xem có thể bắt được gà rừng hay là thỏ nướng ăn không, không nghĩ tới kinh động một con lợn rừng đi tìm đồ ăn, còn đang trong giai đoạn động dục nên xông về phía bọn em.”
“Còn lại thì anh mới thấy rồi đấy.”
Lục Huyền tiến lên xem xét con lợn rừng, thân trúng hai phát súng, đôi mắt và đầu có mũi tên, mất máu quá nhiều bây giờ đã chết hoàn toàn.
Cảm xúc của Lục Diệp ổn định lại, nhìn chằm chằm con heo rừng kia: “Anh, con lợn rừng này nên làm gì bây giờ?”
Thẩm Vũ nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ không nên hỏi Hứa Nhân sao? Cô ấy gϊếŧ mà.”
Lục Diệp cũng là đầu óc hồ đồ, anh ta đi theo Lục Huyền thời gian dài, lấy Lục Huyền làm chủ theo bản năng.
Thẩm Vũ thì nghĩ thầm, không thể để công lao của bạn thân bị cướp đi, cho dù là người đàn ông của cô cũng không được.
Trong lúc này mấy ánh mắt cùng nhìn về phía Hứa Nhân, cô ấy nhíu mày, cô ấy chỉ gϊếŧ theo bản năng thôi, không nghĩ tới có lợi gì, cũng may mắn còn có mũi tên của người đàn ông Thẩm Vũ.
Hứa Nhân nhìn chằm chằm con lợn rừng kia trầm tư, một lát sau ngửa đầu nói: “Ngoại trừ ăn còn có thể làm gì?”
Lục Diệp nghĩ một lát: “Cũng có thể đưa tới trạm thu mua, có thu mua thứ này, còn có thể… Buổi tối đưa đến chợ đen.”
Câu nói kế tiếp anh ta hạ thấp giọng nói, còn nhìn thoáng qua Lục Huyền mới nói.
Thẩm Vũ cảm nhận được hai anh em này cũng có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ đang làm chuyện gì đó cô không biết sao?
Trong tiểu thuyết không miêu tả quá nhiều về hai người này, chỉ nói lão tam Lục Huyền tính tình không tốt, mấy năm trước đánh nhau quá lợi hại, lão tứ Lục Diệp sức khỏe không tốt lắm, thông thường đều chỉ là công cụ.
Tuy mình và Hứa Nhân cũng là công cụ, nhưng là công cụ có không ít phân diễn kỳ hoa, Lục Huyền và Lục Diệp chỉ là công cụ bản bối cảnh.
Con lợn rừng to như vậy kéo trở về không giấu được, chắc chắn sẽ cả gia đình sẽ ăn, ngoại trừ Thẩm Vũ, Hứa Nhân không muốn những người khác chiếm thành quả của cô ấy, miễn cưỡng có thể thêm Lục Diệp.
“Đưa đến chợ đen đi, đổi thành tiền.” Hứa Nhân nhìn về phía Thẩm Vũ nói: “Con heo rừng này có công lao một mũi tên của chồng cô, đến lúc đó bán lấy tiền chia cho cô một phần ba, tôi không muốn chiếm tiện nghi của cô.”
“Đừng nghĩ đợi tôi trả lại ân tình của cô.”
Hứa Nhân là kiểu ngự tỷ lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với diện mạo của Thẩm Vũ, khi nói như vậy người trong veo mà lạnh lùng, còn có vẻ bất cận nhân tình.
Lục Diệp đều đã cho rằng cô ấy tức giận.
Chỉ có Thẩm Vũ hiểu rõ, cô ấy là muốn cho mình tiền.
“Hừ, người nào hiếm lạ cô nợ ân tình, đến lúc đó đưa tiền cho tôi.”
…
Lục Huyền đưa Thẩm Vũ đến chỗ dưới núi tương đối an toàn, sau đó dẫn Lục Diệp khiêng lợn rừng rời đi, để lại Thẩm Vũ và Hứa Nhân.
Anh nhìn về phía Lục Diệp: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lục Diệp cũng phản ứng kịp, tay ôm eo vợ mình buông lỏng ra, sau đó nói:
“Giữa trưa chưa ăn no, em vừa định vào trong núi một lát xem có thể bắt được gà rừng hay là thỏ nướng ăn không, không nghĩ tới kinh động một con lợn rừng đi tìm đồ ăn, còn đang trong giai đoạn động dục nên xông về phía bọn em.”
“Còn lại thì anh mới thấy rồi đấy.”
Lục Huyền tiến lên xem xét con lợn rừng, thân trúng hai phát súng, đôi mắt và đầu có mũi tên, mất máu quá nhiều bây giờ đã chết hoàn toàn.
Cảm xúc của Lục Diệp ổn định lại, nhìn chằm chằm con heo rừng kia: “Anh, con lợn rừng này nên làm gì bây giờ?”
Lục Diệp cũng là đầu óc hồ đồ, anh ta đi theo Lục Huyền thời gian dài, lấy Lục Huyền làm chủ theo bản năng.
Thẩm Vũ thì nghĩ thầm, không thể để công lao của bạn thân bị cướp đi, cho dù là người đàn ông của cô cũng không được.
Trong lúc này mấy ánh mắt cùng nhìn về phía Hứa Nhân, cô ấy nhíu mày, cô ấy chỉ gϊếŧ theo bản năng thôi, không nghĩ tới có lợi gì, cũng may mắn còn có mũi tên của người đàn ông Thẩm Vũ.
Hứa Nhân nhìn chằm chằm con lợn rừng kia trầm tư, một lát sau ngửa đầu nói: “Ngoại trừ ăn còn có thể làm gì?”
Lục Diệp nghĩ một lát: “Cũng có thể đưa tới trạm thu mua, có thu mua thứ này, còn có thể… Buổi tối đưa đến chợ đen.”
Câu nói kế tiếp anh ta hạ thấp giọng nói, còn nhìn thoáng qua Lục Huyền mới nói.
Chẳng lẽ đang làm chuyện gì đó cô không biết sao?
Trong tiểu thuyết không miêu tả quá nhiều về hai người này, chỉ nói lão tam Lục Huyền tính tình không tốt, mấy năm trước đánh nhau quá lợi hại, lão tứ Lục Diệp sức khỏe không tốt lắm, thông thường đều chỉ là công cụ.
Tuy mình và Hứa Nhân cũng là công cụ, nhưng là công cụ có không ít phân diễn kỳ hoa, Lục Huyền và Lục Diệp chỉ là công cụ bản bối cảnh.
Con lợn rừng to như vậy kéo trở về không giấu được, chắc chắn sẽ cả gia đình sẽ ăn, ngoại trừ Thẩm Vũ, Hứa Nhân không muốn những người khác chiếm thành quả của cô ấy, miễn cưỡng có thể thêm Lục Diệp.
“Đưa đến chợ đen đi, đổi thành tiền.” Hứa Nhân nhìn về phía Thẩm Vũ nói: “Con heo rừng này có công lao một mũi tên của chồng cô, đến lúc đó bán lấy tiền chia cho cô một phần ba, tôi không muốn chiếm tiện nghi của cô.”
Hứa Nhân là kiểu ngự tỷ lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với diện mạo của Thẩm Vũ, khi nói như vậy người trong veo mà lạnh lùng, còn có vẻ bất cận nhân tình.
Lục Diệp đều đã cho rằng cô ấy tức giận.
Chỉ có Thẩm Vũ hiểu rõ, cô ấy là muốn cho mình tiền.
“Hừ, người nào hiếm lạ cô nợ ân tình, đến lúc đó đưa tiền cho tôi.”
…
Lục Huyền đưa Thẩm Vũ đến chỗ dưới núi tương đối an toàn, sau đó dẫn Lục Diệp khiêng lợn rừng rời đi, để lại Thẩm Vũ và Hứa Nhân.
7
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
