0 chữ
Chương 39
Chương 39: Rất đói, ăn cũng rất nhanh
Trước khi Lục Huyền và Lục Diệp biến mất hai người cách xa nhau hơn một thước, người nào cũng không để ý tới người nào.
Đợi hai người kia biến mất hoàn toàn, Thẩm Vũ giống như dâng vật quý lấy bánh nướng vừng giấu kỹ ra:
“Cho, thêm thịt bò, cậu nếm thử đi!”
Hứa Nhân cũng rất đói bụng.
Ngửi mùi thơm, bóc túi giấy dai ra cắn một miếng, cả người đều có chút thỏa mãn.
“Mình ôm suốt đường đi về nhà vẫn còn nóng, chỉ đợi đưa cho cậu, không nghĩ tới cậu không ở nhà.”
“Có lẽ hiện giờ mùi vị không còn ngon như trước nữa.”
…
Hứa Nhân là người hay soi mói, hai bữa cơm hôm nay cô ấy không ăn được mấy miếng, đặt ở trước đây cô ấy sẽ không lựa chọn ăn, lúc này ăn rất hăng say, chưa từng cảm thấy thịt bò kho ăn ngon như vậy.
Thẩm Vũ nhìn thấy thế đều đau lòng.
Lục Huyền và Lục Diệp đi giấu lợn rừng, buổi tối mới chuẩn bị đưa tới chợ đen, đường núi khó đi tạm thời chưa về.
Thẩm Vũ nghĩ tới trong sách Long Ngọc Kiều sống tốt ở thời đại này kiểu gì.
“Không bằng chúng ta cũng đi tìm nhân sâm kia xem, đến lúc đó bán đi mua thịt ăn, cô ta chính là lên núi kiếm ăn…”
Hứa Nhân vừa ăn bánh vừa gật đầu, những lễ nghi danh viện học được trong đời trước lúc này đều bị cô ấy ném ra sau đầu.
Rất đói, ăn cũng rất nhanh.
Lau tay một cách tùy ý, còn giấu giấy dầu ở một chỗ bí mật không nhìn thấy.
“Tác giả của quyển sách này rất sủng ái cô ta, không chỉ bà cụ Lục gặp người nào cũng chán ghét đều đối xử với cô ta y như con gái ruột, ngay cả vào trong núi đều sẽ có mấy thứ như nhân sâm linh chi xuất hiện trước mặt cô ta, đều không gặp nguy hiểm, còn viết hai ta đáng ghét như thế. Cậu nói xem, Long Ngọc Kiều có phải là phiên bản nâng cấp của người mà chúng ta quen biết trong hiện thực hay không?”
“Hận hai chúng ta nên viết hai chúng ta vừa thảm vừa hư hỏng như thế, bởi vì nhân vật chính là cô ta, cho nên viết tính cách tốt, mọi người đều thích cô ta, còn là phúc tinh, con lợn rừng bị thương sắp chết đều có thể tự mình chạy tới dưới chân cô ta…”
Hứa Nhân nhíu mày, cô ấy sử dụng quyền cước còn được, nhưng mà chuyện động não cô ấy không muốn nghĩ chút nào, nghe Thẩm Vũ nói như vậy cô ấy cảm thấy chuyện này cũng có khả năng.
Cẩn thận suy nghĩ một lát cô ấy nói: “Nhưng mà mình không biết người nào tên Long Ngọc Kiều.”
Thẩm Vũ cũng không biết.
Cô đang định nói chuyện, phía trước truyền đến tiếng kêu: “Vợ à! Đã giấu xong.”
Hai người nghe thấy giọng nói yên lặng tách ra xa một chút, mặt người này thối hơn người kia, Thẩm Vũ còn lén đưa cho Hứa Nhân hai viên kẹo sữa thỏ trắng, Hứa Nhân lưu loát cất đi.
Lợn rừng chính là thu hoạch lớn nhất.
Trải qua trận này, mấy người không ở lại sau núi nữa.
Còn chưa tới cửa nhà, mấy người đứng ở cửa nhìn về phía bọn họ.
Phán Nhi là người chạy tới đầu tiên.
Nhìn Hứa Nhân chật vật, lại nhìn Thẩm Vũ một lát.
Ánh mắt của cô bé hoảng sợ trợn to: “Thím ba, thím thật sự tới sau núi đánh thím tư ạ?”
“Thím tư bị thương!”
Phán Nhi nói với mấy người ở cửa.
Đợi hai người kia biến mất hoàn toàn, Thẩm Vũ giống như dâng vật quý lấy bánh nướng vừng giấu kỹ ra:
“Cho, thêm thịt bò, cậu nếm thử đi!”
Hứa Nhân cũng rất đói bụng.
Ngửi mùi thơm, bóc túi giấy dai ra cắn một miếng, cả người đều có chút thỏa mãn.
“Mình ôm suốt đường đi về nhà vẫn còn nóng, chỉ đợi đưa cho cậu, không nghĩ tới cậu không ở nhà.”
“Có lẽ hiện giờ mùi vị không còn ngon như trước nữa.”
…
Hứa Nhân là người hay soi mói, hai bữa cơm hôm nay cô ấy không ăn được mấy miếng, đặt ở trước đây cô ấy sẽ không lựa chọn ăn, lúc này ăn rất hăng say, chưa từng cảm thấy thịt bò kho ăn ngon như vậy.
Thẩm Vũ nhìn thấy thế đều đau lòng.
Thẩm Vũ nghĩ tới trong sách Long Ngọc Kiều sống tốt ở thời đại này kiểu gì.
“Không bằng chúng ta cũng đi tìm nhân sâm kia xem, đến lúc đó bán đi mua thịt ăn, cô ta chính là lên núi kiếm ăn…”
Hứa Nhân vừa ăn bánh vừa gật đầu, những lễ nghi danh viện học được trong đời trước lúc này đều bị cô ấy ném ra sau đầu.
Rất đói, ăn cũng rất nhanh.
Lau tay một cách tùy ý, còn giấu giấy dầu ở một chỗ bí mật không nhìn thấy.
“Tác giả của quyển sách này rất sủng ái cô ta, không chỉ bà cụ Lục gặp người nào cũng chán ghét đều đối xử với cô ta y như con gái ruột, ngay cả vào trong núi đều sẽ có mấy thứ như nhân sâm linh chi xuất hiện trước mặt cô ta, đều không gặp nguy hiểm, còn viết hai ta đáng ghét như thế. Cậu nói xem, Long Ngọc Kiều có phải là phiên bản nâng cấp của người mà chúng ta quen biết trong hiện thực hay không?”
Hứa Nhân nhíu mày, cô ấy sử dụng quyền cước còn được, nhưng mà chuyện động não cô ấy không muốn nghĩ chút nào, nghe Thẩm Vũ nói như vậy cô ấy cảm thấy chuyện này cũng có khả năng.
Cẩn thận suy nghĩ một lát cô ấy nói: “Nhưng mà mình không biết người nào tên Long Ngọc Kiều.”
Thẩm Vũ cũng không biết.
Cô đang định nói chuyện, phía trước truyền đến tiếng kêu: “Vợ à! Đã giấu xong.”
Hai người nghe thấy giọng nói yên lặng tách ra xa một chút, mặt người này thối hơn người kia, Thẩm Vũ còn lén đưa cho Hứa Nhân hai viên kẹo sữa thỏ trắng, Hứa Nhân lưu loát cất đi.
Trải qua trận này, mấy người không ở lại sau núi nữa.
Còn chưa tới cửa nhà, mấy người đứng ở cửa nhìn về phía bọn họ.
Phán Nhi là người chạy tới đầu tiên.
Nhìn Hứa Nhân chật vật, lại nhìn Thẩm Vũ một lát.
Ánh mắt của cô bé hoảng sợ trợn to: “Thím ba, thím thật sự tới sau núi đánh thím tư ạ?”
“Thím tư bị thương!”
Phán Nhi nói với mấy người ở cửa.
7
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
