TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Không thể

Cô lấy mấy chiếc kẹo sữa thỏ trắng mua ở hợp tác xã mua bán trong túi ra, bóc một chiếc nhét vào miệng cô bé, đứng dậy phủi tay nói:

“Không thể!”

Phán Nhi nghe thấy câu này gương mặt nhỏ suy sụp, nhưng mà kẹo sữa thỏ trắng trong miệng quá ngọt, cô bé lại mờ mịt rồi.

Nhìn bóng dáng Thẩm Vũ rời đi, cô bé không biết rốt cuộc thím ba là người tốt hay người xấu nữa?

Thẩm Vũ cũng không quan tâm đầu nhỏ của cô bé nghĩ gì, cô không chuẩn bị một mình đến sau núi, dựa theo miêu tả trong sách phía sau núi vô cùng nguy hiểm, chỉ có ngoại lệ với mỗi mình Long Ngọc Kiều.

Cô ta đi vào có thể tùy ý phát hiện nhân sâm linh chi, lợn rừng thỏ bị thương đều có thể tự động chạy tới bên chân cô ta, là cá chép phúc tinh.

“Mình” trong sách không biết những chuyện này, bởi vì Long Ngọc Kiều đến ngọn núi phát hiện nhân sâm bán lấy tiền, cũng muốn qua đó kiếm tiền, không nghĩ tới mình đi không tìm được nhân sâm thì không nói, còn suýt nữa bị lợn rừng làm mất nửa cái mạng.

Đó rõ ràng là viết tên cô, Thẩm Vũ sợ mình nhỡ đâu không chiến thắng được ngòi bút của tác giả, chuẩn bị kéo Lục Huyền đi cùng.

Cũng bóc một viên kẹo cho mình, lúc này kẹo sữa thỏ trắng rất mềm, nhẹ nhàng cắn một cái vị sữa thơm nồng tràn lan trong khoang miệng.

Thấy Lục Huyền ở cửa, cô gọi từ xa: “Anh ba!”

Lục Huyền còn chưa bước vào cửa sân thì thấy cô duyên dáng yêu kiều đứng ở phía xa, đôi mắt cong cong mỉm cười với mình, môi đỏ mọng còn không biết đang cắn thứ gì, cánh môi đẫy đà nhúc nhích một lát.

Lục Huyền không khỏi nghĩ tới dáng vẻ của cô tối qua.

Anh rời mắt khỏi môi cô nhỏ giọng nói: “Về phòng nghỉ ngơi nhé?”

Lúc này đang là thời gian nghỉ trưa, tất cả mọi người còn chưa bắt đầu làm việc.

Thẩm Vũ nghĩ tới nhân sâm, nhìn về phía ngọn núi một lát nói: “Em muốn đến ngọn núi nhìn xem.”

Lục Huyền nhíu mày, nhìn dáng vẻ yểu điệu của cô.

“Ngọn núi nguy hiểm lắm, có sói, có lợn rừng, còn có rắn độc…”

Thẩm Vũ nhíu mày: “Anh không muốn đi cùng em sao?”

Lục Huyền im miệng.

“Em trai anh đều dẫn theo Hứa Nhân đi rồi, em không đi chẳng phải sẽ thua kém cô ấy một bậc sao?”

Lục Huyền: …

Anh không biết loại chuyện này còn cần phân cao thấp nữa.

Nhưng nghĩ tới hai bọn họ gặp mặt là cấu véo nhau, lại cúi đầu nhìn người trước mắt, trong đôi mắt tối đen có nước mắt ẩm ướt, dường như đôi mắt còn đỏ lên.

Như là anh phạm phải mười tội nặng nhất nào đó.

Lục Huyền bất đắc dĩ: “Thay quần áo, đi thôi.”

Nước mắt trong mắt Thẩm Vũ lập tức mất sạch.

Đây là thủ đoạn cơ bản của trà xanh.

Hôm nay cô đến thị trấn chọn mua một bộ quần áo mới, bộ quần áo đang mặc là làm trước khi kết hôn, hai ba bộ khác đều là quần áo cũ của nguyên thân, có mấy mụn vá.

Nhưng mà quần áo như vậy thích hợp vào núi, trước khi ra cửa cô còn giấu bánh vào trong túi.

Lục Huyền cũng thay quần áo, cầm lấy cung treo trên tường, Thẩm Vũ đi theo sau lưng anh.

8

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.