0 chữ
Chương 30
Chương 30: Thanh niên trí thức Long, chuyện hôm nay nhờ cả vào cô rồi
Chỉ có Lục Huyền nói: “Vợ anh nấu ăn đúng là ngon.”
Bà cụ Lục còn muốn nói gì đó.
Bị ông cụ Lục cắt ngang: “Sau này nấu cơm để nhà lão tam lão tứ nấu đi, nhà lão đại lão nhị rửa bát dọn dẹp phòng bếp còn có sân.”
Lý Bình muốn hỏi dựa vào cái gì còn thêm quét sân.
Chẳng qua đừng nhìn thường ngày người hung dữ ở nhà họ Lục là bà cụ Lục, thực ra chân chính làm chủ nhà này là ông cụ, ông ta lên tiếng người làm con dâu như cô ta đúng là không dám cãi lại.
Thẩm Vũ cũng không sợ: “Nhưng mà vẫn phải làm phiền chị dâu cả nấu cơm hôm nay, lát nữa em và anh ba đến thị trấn một chuyến.”
Nói xong cười tít mắt nhìn về phía Long Ngọc Kiều.
Trong lòng Long Ngọc Kiều lập tức có dự cảm xấu.
Cô ta còn chưa làm rõ Thẩm Vũ có chủ ý gì, Thẩm Vũ mỉm cười nói:
“Thanh niên trí thức Long, hôm nay tôi bận, lần trước cô cũng nói khi rảnh rỗi sẽ giúp việc, tôi nghe mẹ nói công việc của cô có thể diện, cũng rảnh rỗi, là công việc tốt ở trong thôn, sau này còn đến trường tiểu học làm giáo viên nữa, là người có học vấn còn là người tốt.”
“Thanh niên trí thức Long, chuyện hôm nay nhờ cả vào cô rồi.”
Bà cụ Lục: “?”
Bà ta nói khi nào?
Không đúng, bà ta cũng không có ý này mà, bà ta chỉ khoe khoang mọi mặt của Long Ngọc Kiều đều tốt, cũng không có ý để cô ta rửa bát.
Bà cụ Lục: “Mẹ…”
“Thanh niên trí thức Long? Không phải là cô không đồng ý đấy chứ?” Thẩm Vũ cắt ngang lời bà cụ Lục nói, trong giọng nói còn có chút thất vọng, dáng vẻ giống như tôi nhìn nhầm cô rồi.
Tươi cười trên mặt Long Ngọc Kiều cũng sắp không giữ được, nhưng mà thái độ của Thẩm Vũ rất tốt, thất vọng nhìn cô ta như vậy giống như là cô ta làm sai gì đó, hiện giờ cô ta có chút đâm lao thì phải theo lao…
Nhận thấy được tầm mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm cô ta, Long Ngọc Kiều cười dịu dàng đáp:
“Tiểu Vũ, cô nói gì thế, hôm nay cô cứ đi bận việc của cô đi, bát để tôi rửa là được.”
Long Ngọc Kiều gọi cô còn dịu dàng hơn Lục Huyền gọi cô ở trên giường.
Trong lòng Thẩm Vũ không có gợn sóng gì, châm ngòi Lý Bình tìm cô gây phiền phức, vậy thì phải tiếp nhận trả thù của cô, còn có phải trực giác của cô có sai sót gì hay không.
Thẩm Vũ vốn không phải là người tốt gì, thà rằng gϊếŧ lầm cũng không buông tha.
Bữa sáng không ngon, mọi người ăn xong thu dọn bát đũa, việc của Thẩm Vũ do Long Ngọc Kiều làm, công việc của Hứa Nhân cô ấy bảo Lục Diệp làm.
Khi Lục Diệp đi theo tới phòng bếp lén lút nói: “Vợ à, em trông chừng cha mẹ anh giúp anh.”
“Mẹ anh bảo đây đều là chuyện phụ nữ trong nhà phải làm, cha anh nói cái gì mà quân tử nên cách xa nhà bếp.”
Hứa Nhân nhìn chằm chằm bên ngoài: “Nghe cha mẹ anh buổi tối tìm cha mẹ anh ngủ đi.”
Lục Diệp nhìn Long Ngọc Kiều ở phòng bếp, dán sát lại gần Hứa Nhân hạ giọng nói:
“Anh nghe vợ anh.”
Bà cụ Lục còn muốn nói gì đó.
Bị ông cụ Lục cắt ngang: “Sau này nấu cơm để nhà lão tam lão tứ nấu đi, nhà lão đại lão nhị rửa bát dọn dẹp phòng bếp còn có sân.”
Lý Bình muốn hỏi dựa vào cái gì còn thêm quét sân.
Chẳng qua đừng nhìn thường ngày người hung dữ ở nhà họ Lục là bà cụ Lục, thực ra chân chính làm chủ nhà này là ông cụ, ông ta lên tiếng người làm con dâu như cô ta đúng là không dám cãi lại.
Thẩm Vũ cũng không sợ: “Nhưng mà vẫn phải làm phiền chị dâu cả nấu cơm hôm nay, lát nữa em và anh ba đến thị trấn một chuyến.”
Nói xong cười tít mắt nhìn về phía Long Ngọc Kiều.
Trong lòng Long Ngọc Kiều lập tức có dự cảm xấu.
Cô ta còn chưa làm rõ Thẩm Vũ có chủ ý gì, Thẩm Vũ mỉm cười nói:
“Thanh niên trí thức Long, hôm nay tôi bận, lần trước cô cũng nói khi rảnh rỗi sẽ giúp việc, tôi nghe mẹ nói công việc của cô có thể diện, cũng rảnh rỗi, là công việc tốt ở trong thôn, sau này còn đến trường tiểu học làm giáo viên nữa, là người có học vấn còn là người tốt.”
Bà cụ Lục: “?”
Bà ta nói khi nào?
Không đúng, bà ta cũng không có ý này mà, bà ta chỉ khoe khoang mọi mặt của Long Ngọc Kiều đều tốt, cũng không có ý để cô ta rửa bát.
Bà cụ Lục: “Mẹ…”
“Thanh niên trí thức Long? Không phải là cô không đồng ý đấy chứ?” Thẩm Vũ cắt ngang lời bà cụ Lục nói, trong giọng nói còn có chút thất vọng, dáng vẻ giống như tôi nhìn nhầm cô rồi.
Tươi cười trên mặt Long Ngọc Kiều cũng sắp không giữ được, nhưng mà thái độ của Thẩm Vũ rất tốt, thất vọng nhìn cô ta như vậy giống như là cô ta làm sai gì đó, hiện giờ cô ta có chút đâm lao thì phải theo lao…
Nhận thấy được tầm mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm cô ta, Long Ngọc Kiều cười dịu dàng đáp:
“Tiểu Vũ, cô nói gì thế, hôm nay cô cứ đi bận việc của cô đi, bát để tôi rửa là được.”
Trong lòng Thẩm Vũ không có gợn sóng gì, châm ngòi Lý Bình tìm cô gây phiền phức, vậy thì phải tiếp nhận trả thù của cô, còn có phải trực giác của cô có sai sót gì hay không.
Thẩm Vũ vốn không phải là người tốt gì, thà rằng gϊếŧ lầm cũng không buông tha.
Bữa sáng không ngon, mọi người ăn xong thu dọn bát đũa, việc của Thẩm Vũ do Long Ngọc Kiều làm, công việc của Hứa Nhân cô ấy bảo Lục Diệp làm.
Khi Lục Diệp đi theo tới phòng bếp lén lút nói: “Vợ à, em trông chừng cha mẹ anh giúp anh.”
“Mẹ anh bảo đây đều là chuyện phụ nữ trong nhà phải làm, cha anh nói cái gì mà quân tử nên cách xa nhà bếp.”
Hứa Nhân nhìn chằm chằm bên ngoài: “Nghe cha mẹ anh buổi tối tìm cha mẹ anh ngủ đi.”
Lục Diệp nhìn Long Ngọc Kiều ở phòng bếp, dán sát lại gần Hứa Nhân hạ giọng nói:
7
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
