0 chữ
Chương 25
Chương 25: Vợ à, đợi muộn một lát có được không
Vương Hoa im lặng không nói, chỉ luôn làm việc.
Đêm khuya.
Lục Huyền không ngủ, ngồi dậy nói: “Anh đi nấu nước.”
Thẩm Vũ không tắm cũng không ngủ được, đi theo sau anh.
Hai người mới tiến vào phòng bếp một lát, ngoài cửa vang lên động tĩnh, cửa phòng bếp phát ra tiếng két…
Trong phòng bếp tối tăm chỉ có một ngọn đèn dầu, nghe thấy động tĩnh Lục Huyền quay đầu.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Vũ cũng thấy được Hứa Nhân dựa vào cửa phòng bếp.
Bốn người.
Không biết người nào ho khan một tiếng trước, trong phòng cũng vang lên tiếng ho khan.
Trên gương mặt mỗi người đều có chút xấu hổ.
“Anh, em về trước, lát nữa em quay lại sau.” Lục Diệp chậm một bước, cảm thấy bầu không khí này không đúng lắm, giống như anh ta và vợ anh ta đang cản trở.
Lục Huyền lạnh nhạt đáp: “Ừm.”
Không có một chút ý giữ lại.
Lục Diệp đi ra ngoài mấy bước, quay đầu nhìn về phía người uể oải ở bên cạnh: “Vợ à, đợi muộn một lát có được không?”
Hứa Nhân ngáp một cái: “Em mệt, thôi.”
“Đừng mà, vợ à, anh đấm lưng mát xa cho em…”
Hứa Nhân nhìn Lục Diệp giống y như con cún ngốc trong nhà mình nuôi ở đời trước, dính người cũng rất giống, nghĩ một lát đưa ra lời bình với anh ta:
“Gà mờ nhưng lại rất nhiệt tình.”
Đây là lần đầu tiên Lục Diệp nghe thấy từ này.
Ngây ngốc một lúc lâu mới lờ mờ đoán ra được Hứa Nhân đang nói gì: “Anh không có, sau đó anh rất mạnh mà.”
Hứa Nhân thản nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lục Diệp chột dạ: “Mới đầu…”
“Không được, tối nay anh phải chứng minh bản thân anh.” Nói được một nửa sợ người khác nghe thấy được, vội vàng hạ giọng xuống.
Lục Diệp và Hứa Nhân đi xa, phòng bếp lại khôi phục yên tĩnh.
Nấu nước không cần làm chuyện khác.
Thẩm Vũ tìm cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Lục Huyền, nâng má nhìn chằm chằm ngọn lửa suy nghĩ tới tiền đồ của mình và Hứa Nhân.
Cô đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình, nhưng mà người đàn ông bên cạnh thì không tự tại lắm, rõ ràng người phụ nữ bên cạnh vô cùng an tĩnh, Lục Huyền lại cảm thấy sự hiện diện của cô rất mạnh mẽ qua từng hơi thở, ngọn lửa này dường như đang bùng cháy ở trong tim anh, khiến anh phải kéo cổ áo vì quá nóng.
“Thẩm Vũ.”
Thẩm Vũ đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại.
Gương mặt của Lục Huyền hơi ửng đỏ dưới ánh lửa, nhưng nghiêm túc, mang tai còn có chút đỏ ửng mất tự nhiên.
Đời trước Thẩm Vũ chưa từng gặp nhiều người đàn ông ngây thơ như vậy:
“Anh ba, chúng ta đã kết hôn, hay là anh đổi xưng hô với em đi, ví dụ như gọi em là Tiểu Vũ chẳng hạn? Cục cưng, nếu không được thì gọi là vợ đi?”
Đôi môi đỏ mọng kia khi đóng khi mở nói chuyện với anh.
Gương mặt Lục Huyền càng đỏ hơn, bị cô nhìn cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm, vội vàng quay mặt đi chuyển đề tài:
“Ngày mai em có muốn đến thị trấn mua đồ không, ngày kia lại mặt đưa về cho cha mẹ.”
Lục Huyền kìm nén những ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu.
Nhưng mà thành công chuyển đề tài, lúc trước Thẩm Vũ căn bản không nghĩ tới vấn đề lại mặt này.
Đêm khuya.
Lục Huyền không ngủ, ngồi dậy nói: “Anh đi nấu nước.”
Thẩm Vũ không tắm cũng không ngủ được, đi theo sau anh.
Hai người mới tiến vào phòng bếp một lát, ngoài cửa vang lên động tĩnh, cửa phòng bếp phát ra tiếng két…
Trong phòng bếp tối tăm chỉ có một ngọn đèn dầu, nghe thấy động tĩnh Lục Huyền quay đầu.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Vũ cũng thấy được Hứa Nhân dựa vào cửa phòng bếp.
Bốn người.
Không biết người nào ho khan một tiếng trước, trong phòng cũng vang lên tiếng ho khan.
Trên gương mặt mỗi người đều có chút xấu hổ.
“Anh, em về trước, lát nữa em quay lại sau.” Lục Diệp chậm một bước, cảm thấy bầu không khí này không đúng lắm, giống như anh ta và vợ anh ta đang cản trở.
Lục Huyền lạnh nhạt đáp: “Ừm.”
Lục Diệp đi ra ngoài mấy bước, quay đầu nhìn về phía người uể oải ở bên cạnh: “Vợ à, đợi muộn một lát có được không?”
Hứa Nhân ngáp một cái: “Em mệt, thôi.”
“Đừng mà, vợ à, anh đấm lưng mát xa cho em…”
Hứa Nhân nhìn Lục Diệp giống y như con cún ngốc trong nhà mình nuôi ở đời trước, dính người cũng rất giống, nghĩ một lát đưa ra lời bình với anh ta:
“Gà mờ nhưng lại rất nhiệt tình.”
Đây là lần đầu tiên Lục Diệp nghe thấy từ này.
Ngây ngốc một lúc lâu mới lờ mờ đoán ra được Hứa Nhân đang nói gì: “Anh không có, sau đó anh rất mạnh mà.”
Hứa Nhân thản nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lục Diệp chột dạ: “Mới đầu…”
“Không được, tối nay anh phải chứng minh bản thân anh.” Nói được một nửa sợ người khác nghe thấy được, vội vàng hạ giọng xuống.
Nấu nước không cần làm chuyện khác.
Thẩm Vũ tìm cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Lục Huyền, nâng má nhìn chằm chằm ngọn lửa suy nghĩ tới tiền đồ của mình và Hứa Nhân.
Cô đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình, nhưng mà người đàn ông bên cạnh thì không tự tại lắm, rõ ràng người phụ nữ bên cạnh vô cùng an tĩnh, Lục Huyền lại cảm thấy sự hiện diện của cô rất mạnh mẽ qua từng hơi thở, ngọn lửa này dường như đang bùng cháy ở trong tim anh, khiến anh phải kéo cổ áo vì quá nóng.
“Thẩm Vũ.”
Thẩm Vũ đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại.
Gương mặt của Lục Huyền hơi ửng đỏ dưới ánh lửa, nhưng nghiêm túc, mang tai còn có chút đỏ ửng mất tự nhiên.
Đời trước Thẩm Vũ chưa từng gặp nhiều người đàn ông ngây thơ như vậy:
Đôi môi đỏ mọng kia khi đóng khi mở nói chuyện với anh.
Gương mặt Lục Huyền càng đỏ hơn, bị cô nhìn cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm, vội vàng quay mặt đi chuyển đề tài:
“Ngày mai em có muốn đến thị trấn mua đồ không, ngày kia lại mặt đưa về cho cha mẹ.”
Lục Huyền kìm nén những ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu.
Nhưng mà thành công chuyển đề tài, lúc trước Thẩm Vũ căn bản không nghĩ tới vấn đề lại mặt này.
8
0
3 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
