0 chữ
Chương 23
Chương 23: Anh tắm chưa?
Anh ho khan một tiếng: “Là con cháu của nhà họ Lục, cũng là con của anh ả, hay là để anh ấy rửa bát đi.”
Bà cụ Lục bị lời nói không đâu vào đâu của anh làm cho tức giận: “Nói linh tinh gì đấy!”
“Anh cả con là con cả của nhà chúng ta, sao có thể vào phòng bếp rửa bát, không được.”
Người đàn ông ba mươi mấy ngồi ở một bên cũng nói: “Lão tam, em đang nói gì thế! Sao anh có thể rửa bát được!”
Vẻ mặt Lục Huyền không đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ, anh vốn cũng biết anh cả sẽ nói như thế mà:
“Mẹ phân công rõ ràng một chút, không thể luôn là vợ con bận việc được.”
Thực ra bà cụ lục cũng cảm thấy không ổn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vợ lão tam lão tứ mới vào cửa nên cho chút sắc mặt, nếu không sau này bà ta còn không bị con dâu đo nắn à.
Không nghĩ tới lúc này mới có một ngày, con trai của mình đã đứng ra nói thay vợ.
Con trai lớn, dưỡng lão còn phải dựa vào con.
Bà cụ Lục không hợp với con dâu, nhưng mà không muốn dễ dàng làm mất lòng con trai mình.
Bà ta lập tức nhìn về phía Lý Bình: “Đồ ham ăn biếng làm!”
“Mấy đứa thay phiên nấu cơm, nhà lão đại lão nhị cùng nấu cơm, nhà lão tam lão tứ rửa bát dọn dẹp phòng bếp. Khi nhà lão tam lão tứ nấu cơm, nhà lão đại lão nhị rửa bát dọn dẹp phòng bếp.”
Thẩm Vũ nhìn về phía Long Ngọc Kiều không nói chuyện.
Long Ngọc Kiều lập tức có dự cảm xấu.
Quả nhiên Lý Bình nghe thấy sắp xếp như vậy, cũng nhìn Long Ngọc Kiều: “Mẹ, vậy Ngọc Kiều thì sao ạ?”
Trong mấy con dâu này, muốn nói thích nhất bà cụ Lục thích nhất là Long Ngọc Kiều chắc chắn sẽ thành con dâu từ thành phố tới, diện mạo dịu dàng ít nói, người ngoài không thể so sánh được.
Nghe được con dâu cả chĩa mũi mâu về phía Long Ngọc Kiều, bà cụ Lục tức giận:
“Không nói với chuyện Ngọc Kiều còn chưa phải con dâu mẹ, cho dù đã kết hôn với tiểu ngũ, con bé đi học đi làm đều không cần nấu cơm rửa bát.”
Thẩm Vũ nói câu: “Mẹ, mẹ nói như vậy là nói chúng con trời sinh chỉ có thể nấu cơm rửa bát sao?”
“Khi ăn cơm cũng không thấy cô ta ăn ít đi chút nào.”
…
Tuy Lý Bình không thích Thẩm Vũ, lúc này được nhắc nhở phát hiện người chân chính không làm việc là Long Ngọc Kiều, thậm chí công điểm của cô ta cũng là của bản thân:
“Khi ăn cơm cô ta cũng ăn, dựa vào cái gì làm việc thì không liên quan tới cô ta? Theo con thấy đều phải làm việc cùng, cô ta chỉ là nhân viên ghi công điểm, chẳng lẽ còn mệt hơn nhà lão nhị sao?”
Vương Hoa đột nhiên bị điểm danh.
Cô ấy nghĩ một lát cũng nói: “Công việc của em đúng là rất mệt, hơn nữa Ngọc Kiều cũng không nộp lương thực chung, chồng em đi làm ở thị trấn cũng phải nộp tiền, em cũng không lười biếng.”
…
Thấy tất cả mọi người đều nói mình, Long Ngọc Kiều cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, mình sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cô ta cười gượng nói:
“Mọi người đừng nóng giận, khi em không bận cũng sẽ nấu cơm, rửa bát.”
Bà cụ Lục nghe cô ta nói chuyện thì nói: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, con đi giúp bọn họ.”
Bà cụ Lục bị lời nói không đâu vào đâu của anh làm cho tức giận: “Nói linh tinh gì đấy!”
“Anh cả con là con cả của nhà chúng ta, sao có thể vào phòng bếp rửa bát, không được.”
Người đàn ông ba mươi mấy ngồi ở một bên cũng nói: “Lão tam, em đang nói gì thế! Sao anh có thể rửa bát được!”
Vẻ mặt Lục Huyền không đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ, anh vốn cũng biết anh cả sẽ nói như thế mà:
“Mẹ phân công rõ ràng một chút, không thể luôn là vợ con bận việc được.”
Thực ra bà cụ lục cũng cảm thấy không ổn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vợ lão tam lão tứ mới vào cửa nên cho chút sắc mặt, nếu không sau này bà ta còn không bị con dâu đo nắn à.
Không nghĩ tới lúc này mới có một ngày, con trai của mình đã đứng ra nói thay vợ.
Bà cụ Lục không hợp với con dâu, nhưng mà không muốn dễ dàng làm mất lòng con trai mình.
Bà ta lập tức nhìn về phía Lý Bình: “Đồ ham ăn biếng làm!”
“Mấy đứa thay phiên nấu cơm, nhà lão đại lão nhị cùng nấu cơm, nhà lão tam lão tứ rửa bát dọn dẹp phòng bếp. Khi nhà lão tam lão tứ nấu cơm, nhà lão đại lão nhị rửa bát dọn dẹp phòng bếp.”
Thẩm Vũ nhìn về phía Long Ngọc Kiều không nói chuyện.
Long Ngọc Kiều lập tức có dự cảm xấu.
Quả nhiên Lý Bình nghe thấy sắp xếp như vậy, cũng nhìn Long Ngọc Kiều: “Mẹ, vậy Ngọc Kiều thì sao ạ?”
Trong mấy con dâu này, muốn nói thích nhất bà cụ Lục thích nhất là Long Ngọc Kiều chắc chắn sẽ thành con dâu từ thành phố tới, diện mạo dịu dàng ít nói, người ngoài không thể so sánh được.
“Không nói với chuyện Ngọc Kiều còn chưa phải con dâu mẹ, cho dù đã kết hôn với tiểu ngũ, con bé đi học đi làm đều không cần nấu cơm rửa bát.”
Thẩm Vũ nói câu: “Mẹ, mẹ nói như vậy là nói chúng con trời sinh chỉ có thể nấu cơm rửa bát sao?”
“Khi ăn cơm cũng không thấy cô ta ăn ít đi chút nào.”
…
Tuy Lý Bình không thích Thẩm Vũ, lúc này được nhắc nhở phát hiện người chân chính không làm việc là Long Ngọc Kiều, thậm chí công điểm của cô ta cũng là của bản thân:
“Khi ăn cơm cô ta cũng ăn, dựa vào cái gì làm việc thì không liên quan tới cô ta? Theo con thấy đều phải làm việc cùng, cô ta chỉ là nhân viên ghi công điểm, chẳng lẽ còn mệt hơn nhà lão nhị sao?”
Vương Hoa đột nhiên bị điểm danh.
…
Thấy tất cả mọi người đều nói mình, Long Ngọc Kiều cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, mình sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cô ta cười gượng nói:
“Mọi người đừng nóng giận, khi em không bận cũng sẽ nấu cơm, rửa bát.”
Bà cụ Lục nghe cô ta nói chuyện thì nói: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, con đi giúp bọn họ.”
9
0
3 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
