0 chữ
Chương 22
Chương 22: Cưới vợ thật sự tốt như vậy sao
Nhưng mà vẫn chậm một bước, bị Lục Huyền đá vào mông một cái.
Bị đá trúng, lão lục cũng không sợ: “Anh, anh không thấy được vẻ mặt của anh khi chị dâu ba vừa tới đâu, còn có anh tư nữa, rõ ràng là chị dâu tư không cười, nhưng khóe miệng của anh tư đều nhếch cao lên.”
“Cưới vợ thật sự tốt như vậy sao?”
“Cha, hay là cha cũng kiếm vợ cho con đi!”
Trong nhà mới làm hai đám cưới, lễ hỏi đều cho không ít, trong nhà đâu còn nhiều tiền, ông cụ Lục gõ tẩu hút thuốc:
“Làm việc làm việc đi!”
“Đừng nghĩ tới mấy chuyện không cần thiết.”
Không xuống ruộng làm việc nhìn như đang nghỉ ngơi, thực ra cũng không nghỉ ngơi chỗ nào, trong nhà nhiều người ăn cơm như vậy đều là công trình lớn.
Chị dâu cả Lý Bình đang nghỉ ngơi, chị dâu hai Vương Hoa ra đồng kiếm công điểm.
Kiếm công điểm đương nhiên không có gì có thể chỉ trích, làm việc nhà nông mệt chết mà.
Thẩm Vũ và Hứa Nhân liên tục nấu cơm một ngày, ăn cơm tối xong vậy thì nên rửa bát, ánh mắt của bà cụ Lục và chị dâu cả Lý Bình còn có nữ chính Long Ngọc Kiều đều nhìn về phía Thẩm Vũ và Hứa Nhân…
Lý Bình ngượng ngùng cười nói:
“Em dâu ba, em dâu tư, hai em rửa bát buổi tối đi, cũng không phải là chị dâu bắt nạt các em, chủ yếu là chị dâu mang thai trong bụng có con cháu của nhà họ Lục, không tiện. Chị dâu gả tới đây cũng rửa bát nấu cơm nhiều năm, bây giờ tới lượt các em, các em nói xem có phải hay không?”
Thẩm Vũ và Hứa Nhân liếc mắt nhìn nhau một cái.
Hôm nay Lý Bình đã nghỉ ngơi gần như cả ngày rồi.
Thẩm Vũ và Hứa Nhân cũng không phải là người thích làm việc.
Lý Bình còn muốn nói gì đó.
Thẩm Vũ cười đáp: “Người không biết còn tưởng chị dâu cả đang mang thai con của em ấy chứ!”
Lý Bình trừng mắt: “Em nói cái gì?”
“Em nói không đúng sao? Chị đã lười biếng một ngày, cũng không ra đồng, vừa tới lúc rửa bát là nói mình mang thai, nếu đứa bé là con của em thì em sẽ rửa, nếu không thì người nào thích rửa thì người đó rửa đi.”
“Em không rửa, nếu không ngày mai em sẽ không nấu cơm!”
Bình thường Thẩm Vũ nói chuyện đều kèm theo ý cười, cho dù dễ nghe hay không luôn sẽ không khiến người ta không thoải mái, lúc này gương mặt nhỏ nhăn lại, rõ ràng là tức giận.
Bầu không khí trên bàn cơm đều an tĩnh lại.
Chỉ còn lại âm thanh đứa bé ở bên cạnh phát ra.
“Thím ba nấu cơm ăn ngon lắm!”
“Cháu còn muốn thím ba nấu cơm.”
…
Những người khác đều có ý nghĩ giống như vậy, ngay cả ông cụ Lục đều cảm thấy đồ ăn hôm nay đúng là rất ngon, ho khan một tiếng nhìn về phía bà cụ Lục.
“Đàn ông quản lý việc bên ngoài, phụ nữ quản việc gia đình, bà sắp xếp đi.”
Lý Bình nói: “Mẹ, bụng con đã to lắm rồi, đây là con cháu của nhà họ Lục…”
Thẩm Vũ nổi giận, lập tức vươn tay xuống dưới bàn nắm lấy tay Lục Huyền, ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh hai lần, ấn vào vết chai hơi thô ráp.
Lục Huyền bị cô gãi trong lòng giống như là có con kiến đang bò loạn.
Bị đá trúng, lão lục cũng không sợ: “Anh, anh không thấy được vẻ mặt của anh khi chị dâu ba vừa tới đâu, còn có anh tư nữa, rõ ràng là chị dâu tư không cười, nhưng khóe miệng của anh tư đều nhếch cao lên.”
“Cưới vợ thật sự tốt như vậy sao?”
“Cha, hay là cha cũng kiếm vợ cho con đi!”
Trong nhà mới làm hai đám cưới, lễ hỏi đều cho không ít, trong nhà đâu còn nhiều tiền, ông cụ Lục gõ tẩu hút thuốc:
“Làm việc làm việc đi!”
“Đừng nghĩ tới mấy chuyện không cần thiết.”
Không xuống ruộng làm việc nhìn như đang nghỉ ngơi, thực ra cũng không nghỉ ngơi chỗ nào, trong nhà nhiều người ăn cơm như vậy đều là công trình lớn.
Chị dâu cả Lý Bình đang nghỉ ngơi, chị dâu hai Vương Hoa ra đồng kiếm công điểm.
Thẩm Vũ và Hứa Nhân liên tục nấu cơm một ngày, ăn cơm tối xong vậy thì nên rửa bát, ánh mắt của bà cụ Lục và chị dâu cả Lý Bình còn có nữ chính Long Ngọc Kiều đều nhìn về phía Thẩm Vũ và Hứa Nhân…
Lý Bình ngượng ngùng cười nói:
“Em dâu ba, em dâu tư, hai em rửa bát buổi tối đi, cũng không phải là chị dâu bắt nạt các em, chủ yếu là chị dâu mang thai trong bụng có con cháu của nhà họ Lục, không tiện. Chị dâu gả tới đây cũng rửa bát nấu cơm nhiều năm, bây giờ tới lượt các em, các em nói xem có phải hay không?”
Thẩm Vũ và Hứa Nhân liếc mắt nhìn nhau một cái.
Hôm nay Lý Bình đã nghỉ ngơi gần như cả ngày rồi.
Thẩm Vũ và Hứa Nhân cũng không phải là người thích làm việc.
Lý Bình còn muốn nói gì đó.
Lý Bình trừng mắt: “Em nói cái gì?”
“Em nói không đúng sao? Chị đã lười biếng một ngày, cũng không ra đồng, vừa tới lúc rửa bát là nói mình mang thai, nếu đứa bé là con của em thì em sẽ rửa, nếu không thì người nào thích rửa thì người đó rửa đi.”
“Em không rửa, nếu không ngày mai em sẽ không nấu cơm!”
Bình thường Thẩm Vũ nói chuyện đều kèm theo ý cười, cho dù dễ nghe hay không luôn sẽ không khiến người ta không thoải mái, lúc này gương mặt nhỏ nhăn lại, rõ ràng là tức giận.
Bầu không khí trên bàn cơm đều an tĩnh lại.
Chỉ còn lại âm thanh đứa bé ở bên cạnh phát ra.
“Thím ba nấu cơm ăn ngon lắm!”
“Cháu còn muốn thím ba nấu cơm.”
…
Những người khác đều có ý nghĩ giống như vậy, ngay cả ông cụ Lục đều cảm thấy đồ ăn hôm nay đúng là rất ngon, ho khan một tiếng nhìn về phía bà cụ Lục.
Lý Bình nói: “Mẹ, bụng con đã to lắm rồi, đây là con cháu của nhà họ Lục…”
Thẩm Vũ nổi giận, lập tức vươn tay xuống dưới bàn nắm lấy tay Lục Huyền, ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh hai lần, ấn vào vết chai hơi thô ráp.
Lục Huyền bị cô gãi trong lòng giống như là có con kiến đang bò loạn.
7
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
