TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 93
Hộ vệ hoàng đế - thức tỉnh!

"Ngươi làm gì mà gấp quá vậy?"

Long Thiên Kim nhắc nhở thằng cháu, nhưng lời nàng nói vào tai Tuấn Kiệt tựa như nước đổ đầu vịt.

"Rắc..."

"Keng...ui da!"

Bức tượng bất ngờ sống dậy chém một kiếm làm hắn bật lui ra sau, nét mặt vẫn còn kinh ngạc không ngờ một bức tượng đất nung trông có vẻ vô tri lại biết đánh đấm, thật là quỷ dị.

"Rắc...bịch...bịch..." Bức tượng còn lại sống dậy, nhấc bước chân nặng nề đuổi tới đoàn người xâm phạm giấc ngủ nhà vua.

"Tên: Lính canh đất nung

Tuổi:

Cấp độ: Chiến Binh cấp 5

Chiều cao: 2 mét

Cân nặng: 1 tấn

Nghề nghiệp: Lính canh vòng ngoài Hoàng Lăng Thái Thiên

Thông tin thêm: đéo có."

"Lính canh vòng ngoài? Nghĩa là bây giờ phải tiến vào trong đúng không?" Vũ hỏi lại Doraemon nhưng nó không trả lời thêm.

"Đánh, hợp lực!" Nguyễn Anh Tài đỡ lấy gã công tử hoàng tộc rồi rút kiếm ra khẽ hô.

"Keng!" Với một kiếm duy nhất, hai gã người đất chặn lại hết thảy đòn tấn công của đoàn 5 người trước mặt.

"Hai gã này tuy không nhanh nhẹn nhưng rất trâu bò, hay là thử tấn công vùng đầu? Sau đó nó mất đầu sẽ không thể sống, nếu có sống cũng không nhìn thấy đường." Long Tuấn Kiệt đề xuất ý kiến mà gã cho là đúng, xung quanh mọi người cũng miễn cưỡng gật đầu vì đó là ý hay nhất có thể nghĩ bây giờ.

"Thử xem, 3 người các ngươi đánh con đằng sau, gã thanh niên, giúp ta một chiêu này!" Nguyễn Anh Tài ngoắc tay Vũ đang lặng im nãy giờ, tiếng gọi làm hắn biết không thể đứng im đợi ăn hôi nên tụ theo một đòn chuẩn bị đánh tới."

"Vào đầu, làm đi!" Anh Tài hét lớn rồi cầm búa xông vào khô máu, gã muốn làm tên đất nung buông bỏ được phòng ngự để tên thanh niên con người kia ra chiêu.

"Lôi Tụ Chỉ!" Ngón trỏ Vũ bắn ra tia Lôi điện thẳng mi tâm gã người đất.

"Xoẹt...rắc...uỳnh...rắc..." Đầu gã người đất vỡ tan sau khi không kịp phòng ngự. Thực lực mạnh mẽ nhưng suy cho cùng chỉ là một tên người đất không có suy nghĩ.

"Thành công rồi?" Anh Tài tự hỏi khi gã đất nung đang ngừng hoạt động.

"Vút... Keng..." Tên đất nung không đầu vẫn vung kiếm tấn công như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Ặc, hóa ra nó tấn công theo hướng khí tức mà nó cảm nhận được chứ không cần mắt để nhìn. Gã thanh niên, hợp toàn lực." Anh Tài vừa đánh vừa nói ra suy nghĩ của gã.

"Được thôi anh zai!" Vũ nở nụ cười tà rồi rút Phong kiếm ra miễn cưỡng sử dụng. Hắn đang sống với thân phận Tôn Ngộ Không chứ đâu phải Trần Tuấn Vũ.

"Thập Ma Linh Tụ!" Kiếm khí Lôi hệ cao cấp mà Vũ mới thành thạo, mười đường kiếm xé gió chém tụ vào một điểm duy nhất trên người gã đất nung với tốc độ không tưởng.

"Đập..." Anh Tài không màu mè trực tiếp gõ búa tạ hơn trăm cân vào người gã đất nung. Búa kình mà gã đánh xuống e rằng có thể đánh sập nhà cửa chứ nói gì đến một tên đất nung chỉ biết cắm đầu tấn công như này.

"Keng...keng...rắc...rắc...rầm..." Gã người đất vụn vỡ hoàn toàn khi chịu không nổi hai đợt tấn công chí mạng, đổi lại nếu là một linh thú có trí tuệ cùng cảnh giới, chắc chắn không có chuyện dễ dàng đánh bại thế này được.

"Rầm...rắc...rắc..." Bên này 3 người Tuấn Kiệt đã xử lý xong tên đầu đất còn lại.

"Ầm...két...két!" Cánh cửa tự động kéo sang hai bên để lộ ra lối đi vào bên trong.

"Hay lắm, mà ngươi tên gì?" Anh Tài hỏi Vũ đang ngồi bệt xuống đất thở hổn hển vì mệt.

"Ta tên Tôn Ngộ Không, năm nay 25, còn ngươi thì?" Vũ ngước lên hỏi xã giao.

"Ồ hóa ra đồng niên, ta tên Nguyễn Anh Tài nhà ở Long thành. Ngươi còn đi được chứ?" Anh Tài đưa tay ra muốn kéo hắn dậy.

"Thứ lỗi cho ta gần kiệt sức rồi, các ngươi cứ đi trước đi ha!" Vũ lắc đầu trước ý định giúp đỡ của Anh Tài, hóa ra Long tộc không phải ai cũng kiêu ngạo như hắn vẫn lầm tưởng.

"Vậy tùy thôi, có duyên chúng ta lại gặp!" Anh Tài nói xong xoay lưng đuổi theo ba người Tuấn Kiệt.

"Mong là vậy!" Vũ trả lời xong ngồi lại hồi sức, hắn không muốn ăn bám đội Long tộc vì bản thân đã gần cạn khí lực, nếu đi tiếp chỉ tổ vướng chân bọn họ.

"Mẹ nó mới dùng hai chiêu mà tốn khí công kinh khủng, mới vòng ngoài thế này sao mà chạm được kho báu nhà vua đây..." Hắn thở dài bất lực trong đêm tối.

...

Mảng không gian cách nơi Vũ vài bức tường

"Rắc...rắc...rầm!" Tên người đá thứ hai và cũng là cuối cùng ngã xuống trong tay của Long và Nhẫn Giả. Hai gã không biết thế nào mà lại gặp nhau ở đây rồi bất đắc dĩ bắt tay liên thủ để có cơ hội đi tiếp.

"Ngươi cũng mạnh lắm Ngộ Tĩnh!" Nhẫn Giả biết đó là Long qua lời kể từ cậu chủ hắn, gã từng quan sát qua cuộc thi nhưng quả nhiên phải tiếp xúc mới biết được tên Long này bá đạo cỡ nào.

"Quá khen rồi Đức công tử, ta đề nghị chúng ta nghỉ ngơi một lúc. Không thể biết được phía trước có những gì!" Long nói xong ngồi bệt xuống đất vận công hồi phục.

"Ta đồng ý!" Nhẫn Giả cũng ngồi, lòng hắn vẫn lâng lâng vui sướng vì được đánh đấm đã tay sau một thời gian nghỉ ngơi.

"Long, ổn không?" Venom hỏi gã cộng sự.

"Ta ổn, ngươi đói à? Tiếc cái là bọn người đất nung này không có linh hồn cho ngươi Thực Linh rồi." Long lắc đầu tiếc nuối, Thực Linh là cách hắn gọi khả năng ăn linh hồn của Venom nhằm mục đích nuôi sống chính nó, không có tác dụng gì với chủ thể cộng sinh.

"Không đói, mà đói cũng lấy đâu ra sinh vật sống ở cái xó này chứ? Hay là may mắn gặp linh hồn của Minh Vương, ngươi cho ta ăn nhé khà khà..." Venom cười tà dị trong đầu làm Long toát cả mồ hôi, mẹ nó tên chết bầm cái gì cũng đòi ăn thế này.

"Hừ, hai ta sống được tới lúc gặp vị đó mới có thể nói tới chuyện đấy. Ta còn đang tự hỏi nơi này có phải trò bịp bợm không đây? Hàng trăm người đêm qua và sáng nay tiến vào khe nứt, chúng ta vào sau mà không gặp bất cứ ai?" Long thắc mắc.

"Khà khà, bên cạnh ngươi không phải người vậy là cái gì? Thế mà bảo không gặp bất cứ ai?" Venom lên giọng bắt bẻ.

"Thế mà cũng bắt bẻ, ta tức chết đi được." Long nổi giận đùng đùng trong lòng, hận không thể cắn chết tên Symbiotes mất nết này.

...

Một lúc sau

"Ơ ta nên đi đâu?" Vũ đứng nhìn hai ngã rẽ trái phải khi bước qua cánh cửa, hắn phân vân nên đi theo đội Long tộc hay đi về phía còn lại.

"Lối đi riêng, đi bên trái!" Doraemon lên tiếng.

"Ok, mong là không bị ngươi lừa!" Hắn run rẩy bước chân về hướng ngược lại của đội Long tộc, điều này thật điên rồ vì hắn có hóa hình cũng chưa chắc đánh lại một chứ đừng nói hai gã đất nung Chiến Binh cấp 5.

"Lừa cho ngươi chết, sớm đi chầu Diêm Vương."

"Ặc, ngươi là ác quỷ rồi."

"Kẻ nào?" Một âm thanh vang vọng trong đêm tối làm Vũ giật mình.

"Là ta, con người!" Vũ trả lời với thái độ thiện ý đồng thời soi đèn tới kẻ bất lịch sự xem là thằng nào mà láo vậy.

"Ta tên Bạch Long Mã, xem ra đã hiểu nhầm vị huynh đài!" Thiên Hàn bước ra chào hỏi, hắn nãy giờ cũng đang lạc đường vô tình đi ngang qua đây.

"Ra là Bạch Long Mã công tử, làm ta hết hồn hết vía, chúng ta đi chung được chứ?" Vũ đề nghị đi chung, một mình hắn không làm gì được nếu phải gặp mấy tên đất nung khốn nạn.

"Ừmm cũng được, mà ngươi tên gì?" Thiên Hàn lưỡng lự rồi hỏi lại.

"Ta họ Tôn, ngươi cứ gọi là Ngộ Không!"

"Ngộ...Không, tên lạ mà quả thực rất hay!" Thiên Hàn rất ít khi khen ngợi và lần này là ngoại lệ.

"Huynh đài quá khen, chúng ta đi thôi."

"Hắc hắc, Đại sư huynh của ngươi mà lại!"

Vũ tỏ ra khách khí ngoài mặt rồi lại tự cười thầm trong lòng, nói về độ trẩu cùng vô liêm sỉ mặt dày chắc là cái mảnh đất Việt Nam Quốc Đảo này chưa có ai dám vỗ ngực bằng được hắn, hơn chắc là vẫn có...

13

0

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.