TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 92
Đường hầm u tối

6 tiếng sau

"Dậy dậy đi Ngộ Không!" Tiếng Nhẫn Giả đánh động cậu chủ hắn đang vắt vẻo nằm ngủ trên cây.

"Khe nứt đó mở?" Vũ nhìn về nơi đông đúc bao vây xung quanh 4 bức tượng tứ linh.

"Đúng, đã khai mở để Chiến Binh chúng ta có thể vào."

"Đi, xếp hàng!" Vũ bật dậy phi thân nhập vào hàng ngũ.

Hắn lặng im quan sát, khe nứt không gian lần này là một dạng đóng - mở theo quy luật 0.5 giây 1 lần, nghĩa là mỗi người chỉ có nửa giây cơ hội duy nhất trong đời của mình khi có ý định tiến vào cái lỗ chưa tới một mét vuông này, chui qua thất bại - chết!

Đương nhiên vẫn không thiếu những kẻ liều lĩnh thành công xuyên qua, có người thành ắt hẳn có kẻ bại, chỉ với ít phút ngắn ngủi đã có vài sinh mạng để lại vĩnh viễn một phần cơ thể bên kia khe nứt.

"Các ngươi nên tự biết sức mình, sợ hãi có thể từ bỏ." Lão già trông cửa hướng mắt về đám người đang e ngại khe nứt quỷ dị này. Lão là một cao thủ tình nguyện đứng ra trông coi khe nứt không rõ là thế lực nào cử tới.

"Vị bằng hữu qua được vụ này chứ?" Vũ mở lời trêu chọc thủ hạ Nhẫn Giả đang đứng đằng sau hắn.

"Haiz, ngươi quá xem thường Đức công tử ta rồi Ngộ Không à!" Nhẫn Giả vỗ ngực khẳng định làm Vũ bật cười.

"Mọi người tránh đường cho em vào với!" Long trong hình dạng Sa Ngộ Tĩnh rẽ đám người xin đường tiến vào trong, mẹ nó vừa đưa con hàng Venom đi ăn sáng cái về đã thấy khe nứt mở rồi.

Thấy có kẻ đề cử, đoàn người liền tách ra cho Long thể hiện.

"Phóc!" Trong chớp mắt hắn đã hoàn toàn biến mất. Trong mắt những khán giả chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh đen xì mà Long để lại.

Thêm một thanh niên với quả đầu tổ quạ lưng đeo bảo kiếm lạnh lùng anh hùng đứng ra trước vết nứt khởi động tay chân, với cái bộ tóc giả cùng lớp mặt nạ sơ sài không khó để Vũ nhận ra đây là một kẻ cải trang:

"Tên: Thiên Hàn

Tuổi: 16

Cấp độ: Chiến Binh cấp 2

Nghề nghiệp: Học viên, đệ tử của Nhật Nguyệt Giáo

Sở thích:

Thông tin thêm: Đang cải trang thành thân phận Bạch Long Mã."

Vũ gật gù với thông tin Doraemon thông báo, hắn cũng muốn trêu con hàng này cơ mà đang tính mở mồm thì người ta đã biến mất:

"Phóc..." Thiên Hàn aka Bạch Long Mã mượn lực Thủy khí bắn mình vào khe nứt trong chớp mắt.

"Ngộ Không đại ca ra tay!" Vũ đứng ra trước khe nứt rồi...khai ra tên tuổi làm đám đông nhìn hắn khó hiểu vô cùng. Đúng thực một thằng trẻ trâu chính hiệu.

"Xoẹt!" Thân hình hắn chớp nhoáng biến mất sau một bước Lôi Ảnh, đám đông có chút tò mò gã Ngộ Không này là ai mà cảnh giới Chiến Binh lại biến hóa ảo diệu như sấm sét thế này.

"Vút!" Nhẫn Giả cũng phóng theo ngay sau cậu chủ, gã không có thói quen nhiều lời thừa thãi.

...

Bìa rừng quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng

Một thiếu nữ xinh xắn đưa bàn tay trắng nõn của mình ra hái từng chiếc lá thuốc, mệt nhọc khiến nàng toát ra những giọt mồ hôi trên khuôn mặt xinh đẹp là vậy, nhưng điều đón chẳng ngăn nàng nở một nụ cười xinh đẹp lấn át cả những bông hoa tươi tắn nhất. Nét cười thẹn thùng không biết là đang có chuyện gì vui vẻ ha?

Không gian yên lặng đột nhiên bị rách toạc tạo ra một khe nứt nhỏ bé dài cỡ một mét không hơn, quỷ dị ở chỗ nó đang...hút lấy bất kỳ sinh vật sống nào trong phạm vi 50 mét trở lại.

"Aaaa..." Tiếng thét của thiếu nữ nhỏ bé đang hái thuốc ở gần đó chứng tỏ nàng cũng không phải ngoại lệ. Một vụ bắt cóc trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật.

...

"Bịch! Ai da..."

Vũ bất ngờ tiếp đất sau khi dịch chuyển làm hắn ê ẩm hết mông, ngoài cánh khí tức lạnh gáy khiến hắn sởn hết gai ốc thì nơi này càng đáng sợ thêm khi không có chút ánh sáng nào mà con ngươi hắn có thể cảm nhận được.

"Chết mẹ, đây là đâu thế bạn Doraemon?" Vũ bật chiếc đèn pin trong tay lên rồi soi sáng, xung quanh hắn là hai bức tường đá ẩm mốc có niên đại tới cả ngàn năm, tạo thành một lối đi chật hẹp mà hắn thấy rất giống mấy con ngõ nhỏ trong nội thành Hà Nội.

"Cũng không biết nữa... Ta không có bản đồ, chỉ có thể dạy ngươi cách phá bẫy để đảm bảo cái mạng nhỏ." Doraemon trả lời.

"Vậy cũng tốt lắm rồi, sau lưng ta là đường cụt, vậy chỉ có cắm đầu đi về phía trước thôi."

"Nhẫn Giả cũng không thấy đâu, phải chăng mỗi người chui vào sẽ được dịch chuyển tới một nơi khác nhau?"

"Ta thấy không giống lắm một Hoàng Lăng Thái Thiên ah, mà giống một nhà tù dưới lòng đất."

"Hay là một thằng khốn nạn nào đó trong thiên hạ bịa chuyện về lăng mộ? Mục đích rủ người ta tới đây chết chơi?"

Vũ vừa đi vừa soi đèn với bao suy diễn trong đầu, chợt có một tiếng ồn khi hắn rẽ sang ngã bên phải của con đường đang đi:

"Ầm...ầm...."

"Ui con mẹ nó cái gì đây?" Vũ giật mình nhìn về một tảng đá khổng lồ lăn long lóc về phía hắn.

"Nhảy!" Giọng nói phát ra từ trong đầu làm hắn giật mình tỉnh lại. Lập tức nhảy lên thoát khỏi tảng đá trong chớp mắt.

"Ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa, tập trung đi." Doraemon nhắc nhở Vũ vì sợ hắn sẽ bất cẩn rồi tự chuốc lấy tai ương.

"Ok ok..." Vũ gật gù rồi đi tiếp, căng hết giác quan ra để có thể phát giác được những nguy hiểm rình mò hắn trong bóng tối.

"Ê, đằng kia có người kìa!" Một giọng nói từ xa làm hắn vui sướng vì ít ra không phải mình hắn cô đơn trong con đường này, nhưng khi rọi đèn vào hắn lại có chút sợ sệt vì đó là một vài người Long tộc đi chung do công tử Tuấn Kiệt cầm đầu.

"Ừ nhỉ, sao phải sợ, mình là Tôn Ngộ Không chứ đâu phải Trần Tuấn Vũ mà lo bọn nó kiếm chuyện!" Hắn tự trấn an bản thân.

"Chào các huynh đệ, phải chăng là các vị thiếu niên anh tài của Long tộc cường đại?" Ánh mắt dâm tặc của Vũ trong đêm tối nhìn về công chúa Long Thiên Kim như con hổ háu đói nhanh chóng cất đi rồi chào hỏi đám người đang tiến về phía mình.

"Ồ, vị huynh đệ cũng đang lạc đường? Hay là đi với bọn ta?" Nguyễn Anh Tài, anh ruột của Nguyễn Anh Tuấn một gã đội trưởng đội tuyển Tây Dương lên tiếng mời chào khi thấy Vũ có thiện ý.

"Ah nếu có thể đi cùng thì tốt quá, kỳ thực ta cũng mới chui vào đây chưa biết đi đâu về đâu." Vũ gãi đầu tỏ vẻ bối rối giống như đang ngại ngùng, thật ra là trong lòng thèm muốn chết nên muốn đi theo ngắm nhìn cái quốc sắc thiên hương của vị công chúa mỹ miều này. Ngắm thôi cũng đủ làm những con người yêu mến cái đẹp như hắn hạnh phúc rồi.

"Vậy đi thôi, ngươi có chiếc đèn pin khá là sáng nha!" Long Tuấn Kiệt mở mồm khen chiếc đèn pin sáng rực trên tay Vũ, đèn pin soi sáng là một món bảo vật đắt tiền nên chỉ có nhà giàu mới có thể sở hữu. Vậy mà một tộc trưởng tương lai như hắn đèn pin còn không sáng bằng một tên thanh niên trông có vẻ phèn phèn trước mắt. Nhìn mặt không thể bắt hình dong, bài học xương máu mà Tuấn Kiệt được học sau kỳ thi liên học viện, hắn càng ngẫm lại càng thấy nó đúng.

"Hahaha vị công tử quá khen rồi!" Vũ cười trừ rồi bước tới soi đèn cùng đám người mới quen để tiếp tục hành trình. Nhớ lại cách đây mới 2-3 ngày thôi, hắn đã dứt ruột bán đi súng điện cùng dùi cui điện cho Thương Long để có tiền tiêu mua cái ăn cái mặc, tình cờ thấy chiếc đèn này hay quá nên mua sẵn 2 cái cho mình và Nhẫn Giả sử dụng đề phòng tình huống như này xảy ra.

"Ê, ta thấy có cánh cửa!" Vũ chỉ tay về hướng xa xa đằng trước cho đoàn người Long tộc.

"Ừ đúng rồi, hình như có cả...hai lính canh đất nung thì phải." Nguyễn Anh Tài tỏ ra quan ngại sâu sắc. Hóa ra lời đồn về những đoàn quân đất nung là có thật.

"Cản bước chân Long tộc, diệt!" Long Tuấn Kiệt khẽ nói rồi tiêu sái cầm đao bước về phía cánh cửa làm Vũ toát mồ hôi, con mẹ nó thằng này máu chiến vậy.

13

0

5 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.